Đủ các loại cảm giác khi nhìn vào ánh mắt Linh Yển, nó được gọi là một sự cổ quái.
Đây chính là cổ vật của hai nghìn năm trước.
Vậy mà bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy nó.
Thật không thể tin được, thật không thể tin được
“Hiện tại phải nghĩ ra một kế hoạch!” Thiên sư số một giơ tay.
“Nên có một kế hoạch, mặc kệ Triệu Đức Sinh muốn làm gì, chúng ta đều phải ngăn cản hắn.” Thiên sư số hai tán thành.
“Chi bằng chúng ta hãy bày trận pháp đợi Triệu Đức Sinh tự chui đầu vào lưới?” Thiên sư số ba đề nghị.
Thảo luận xong, mọi người cùng nhìn về phía Minh Thù, cô mỉm cười: “Mọi người cứ tự do phát huy.”
Nhóm thiên sư cứu vớt thế giới: “…”
Cái gì mà tự do phát huy, lẽ nào vọt thẳng tới đánh một trận với Triệu Đức Sinh?
Nhóm thiên sư chia thành hai đội, một đội đi về phía miếu đá, đội còn lại đến các vùng lân cận gần huyện An Phong thăm dò tung tích của Triệu Đức Sinh.
Nhưng khi nhóm thiên sư đến miếu đá liền phát hiện đã xảy ra chuyện.
Bên ngoài miếu đá có vài thôn dân.
Cách nơi này gần nhất chính là thôn Đại Tần, những thôn dân này hơn phân nửa là của thôn Đại Tần.
Thiên sư xuất hiện làm cho thôn dân rất căng thẳng. Đột nhiên thấy một đám người lớn như vậy xuất hiện, bọn họ căng thẳng cũng là bình thường.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Tạ Hồi nhíu mày nhìn những thôn dân kia.
Thôn dân đầy cảnh giác nhìn nhóm người của hắn chằm chằm, hung tợn nói: “Các ngươi là ai? Chúng ta đang làm gì thì liên quan gì đến các ngươi?”
“Không thể đụng đến miếu đá này.”
Tạ Hồi nói: “Mọi người mau rời khỏi nơi này đi!”
“Rời khỏi? Để cho các ngươi độc chiếm báu vật ở nơi này sao?”
Thôn dân tức giận không khách khí quát lớn:
“Các ngươi đừng có mơ. Đồ ở đây là của bọn ta, người nên đi chính là các ngươi! Mau cút đi, nếu không… đừng trách chúng ta không khách khí!”
Các thôn dân cầm cuốc, liềm, đao, đánh về phía nhóm thiên sư, bọn họ đều là những hung thần ác sát.
“Bọn họ mới vừa nói gì?” Tạ Hồi có chút mơ hồ hỏi Minh Thù.
Minh Thù cắn một cái bánh bao nói: “Ừm, bọn họ nói các ngươi muốn độc chiếm báu vật ở nơi này.”
Miếu đá có niên đại tồn tại đã lâu, nhiều năm như vậy đều không có chuyện gì, sao những thôn dân này đột nhiên biết nơi này có báu vật?
Trừ Triệu Đức Sinh ra, Minh Thù không nghĩ ra người thứ hai nào có thể khuyến khích những thôn dân này lên núi.
Nhưng Triệu Đức Sinh muốn làm gì mà lại khuyến khích những thôn dân này lên núi?
“Mọi người hãy nghe ta nói, nơi đây rất không an toàn, mọi người nên xuống núi trước đã.” Thiên sư nỗ lực giảng đạo lý cho các thôn dân hiểu.
“Các ngươi, những người ngoại lai này muốn lừa gạt đồ của chúng ta, không có cửa đâu!”
“Chúng ta không muốn lừa gạt đồ của các ngươi, chúng ta là thiên sư, có bằng chứng đây.”
“Cái gì thiên sư, địa sư chứ! Mọi người đừng nghe bọn họ nói bừa, nhất định là bọn lừa gạt, muốn cướp đồ của chúng ta. Mọi người mau đuổi bọn họ đi!”
… Những thiên sư này ngày thường đều tiếp xúc với quan to, thỉnh thoảng cũng có gặp những thôn dân như vậy ở thâm sơn cùng cốc. Những người đó đều điêu ngoa và vô tri nên họ đã từng trải nghiệm, cho nên lúc này tất cả mọi người đều muốn lấy trứng chọi đá, không biết nên làm sao bây giờ.
Những người này đánh cũng không được mà mắng cũng không xong.
Minh Thù ăn xong bánh bao, hai tay khoanh trước ngực nhìn những thôn dân bên kia tức tới đỏ mặt tía tai cứ như bị người ta đào mộ tổ tiên lên vậy.
“Trực tiếp đánh thuốc mê đi, nghe bọn họ nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Một đám người không học thức còn nỗ lực giảng đạo lý. Sao các ngươi không đi hỏi xem “Đàn gảy tai trâu” là bài gì?”
Các thiên sư: “…”
Tuy cảm thấy lời này có chút không ổn nhưng bọn họ không thể nào nói nên lời.
Đối phó với người bất đồng sẽ phải dùng biện pháp bất đồng.
Thấy thôn dân sắp vọt tới, một thiên sư đánh ra mấy là bùa hôn mê khiến cho những thôn dân này ngất đi.
Sau khi âm thanh huyên náo của thôn dân biến mất, ngọn núi trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót và tiếng gió thổi.
Triệu Đức Sinh gọi nhiều thôn dân lên núi như vậy làm gì?
Không biết Linh Yển vào miếu đá từ lúc nào, sắc mặt từ bên trong đi ra không tốt lắm, đón lấy ánh nhìn sâu xa của Minh Thù.
Minh Thù nheo mắt lại, bên trong đã xảy ra chuyện?
Quan tài của cô lại bị đào lên lần nữa.
Minh Thù: “…”
Vì sao luôn có người muốn đào quan tài của trẫm!
Buông tha quan tài của trẫm có được hay không!
Bốn phía xung quanh quan tài là thi thể của vài thôn dân, bọn họ như bị người ta hút hết máu. Lúc này thi thể chỉ còn lại có da bọc xương, lúc chết tựa hồ cực kỳ đau đớn, trên mặt đất tất cả đều là vết tích giãy giụa.
Mà tay của bọn họ đều nối liền với quan tài.
“Ta cho là hắn sẽ xông tới, xem ra ta đã lầm rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của Linh Yển vang lên, rơi vào tai Minh Thù: “Hắn vì ngươi mà tới?”
“E rằng… là vì hai chúng ta mà tới.”
Minh Thù nhìn những chiếc hộp đã bị lộ ra ngoài, khóe miệng dần dần nhếch lên.