Sau khi trả lời những lá đơn đề nghị xong, Lâm Vũ Chân vẫn có chút khó có thể bình tĩnh lại được. Giang Ninh ngồi ở trên sô pha mỉm cười, rót cho cô một chén trà.
“Giang Ninh, em đột nhiên cảm giác mình đang làm một chuyện lớn, một chuyện lớn rất có ý nghĩa”
“Em chỉ mới biết thôi sao?”
Giang Ninh mỉm cười nói: “Nhưng vợ à, anh phải nhắc.
nhở em, làm chuyện lớn sẽ rất mệt mỏi, hơn nữa sẽ gặp phải đủ loại vấn đề và rắc rối, em có sợ không?”
“Không sợ”
Lâm Vũ Chân kiên định lắc đầu: “Có anh ở bên cạnh, em không sợ”
Cô nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, đột nhiên giơ tay nắm lấy cánh tay anh.
“Giang Ninh, anh sẽ không rời khỏi em, đúng không?”
Giang Ninh không biết tại sao Lâm Vũ Chân lại có thể đột nhiên hỏi điều này, chẳng lẽ trước đó mình chưa từng nói qua sao?
Trước đây không lâu, cô gái nhỏ này còn tuyệt vọng vì phải gả cho mình, bây giờ lại luyến tiếc mình.
Anh không nhịn được cười nói: “Sẽ không đâu.”
Chắc chắn là không rồi.
Giang Ninh dừng lại một lát, lại nói: “Nhưng nếu có người tới cướp với em thì em làm thế nào?”
Anh nhìn Lâm Vũ Chân, mỗi chữ mỗi câu đều vô cùng nghiêm túc: “Nếu đó là một người phụ nữ, người phụ nữ vô cùng xuất sắc, em sẽ nhường lại anh sao?”
Lâm Vũ Chân nghe vậy liền ngẩn người.
Dường như cô đột nhiên có chút căng thẳng.
Cô nhìn Giang Ninh, môi mấp máy nhưng không biết nên nói gì.
Hình như người phụ nữ này thật sự tồn tại, hơn nữa rất nhanh sẽ tới đây. Sự căng thẳng và áp lực đột nhiên xuất hiện này làm cho Lâm Vũ Chân không khỏi có chút lo lắng.
“Rất xuất sắc sao?”
Cô cắn môi hỏi, hình như trong lòng có phần không năm chắc.
Nếu thật sự sẽ có một người phụ nữ có thể khiến cho.
Giang Ninh cũng phải nói là xuất sắc xuất hiện, vậy mình có nên buông tay không?
Giang Ninh xuất sắc như vậy, hình như chỉ có người phụ nữ rất xuất sắc mới có khả năng xứng đôi với anh.
“Rất xuất sắc.”
Giang Ninh nghiêm túc gật đầu.
Vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ này làm cho Lâm Vũ Chân hơi tức giận, anh… làm sao có thể khen một người phụ nữ khác: ở trước mặt mình chứ?
“Vậy… vậy em lại muốn còn xuất sắc hơn cô ta!”
Cô sốt ruột, vội nói: “Em sẽ không để cho cô ta cướp anh đi đâu!”