-Nàng là kiếm tiên hạ phàm, vãn bối là phàm nhân làm sao đánh lại được ..
-Trên đời này làm gì mà có tiên nhân?
Chu Cửu mở miệng ngắt lời nói,
-Tống lang, võ công của ngươi ta biết rõ ràng nhất, hiện tại sợ rằng hiếm có địch thủ, cho dù là cô nương kia võ công cao tới đâu, nếu quả thật cùng ngươi giao thủ thì bất quá cũng là kẻ tám lạng người nữa cân, vì sao lại chưa đánh đã khϊếp sợ vậy?
Tống Thanh Thư biến sắc, biết mình đã vô ý thức xem A Thanh như thành kiếm tiên, sở học đứng đầu là do đều võ công mà có, Hoan Hỉ Thiện Pháp mật tông gần như là phương pháp tu chân, nói thế thì mình cũng không phải là con người bình thường a.
Vừa nghĩ như thế Tống Thanh Thư đột nhiên cảm thấy tinh thần mình đại chấn, cười vang nói:
-A Cửu, đa tạ công chúa cảnh tỉnh, nếu A Thanh là kiếm tiên, thì ta chính là kiếm ma, ta cũng không tin, Ma đánh không lại Tiên!
Thấy hắn khôi phục ý chí chiến đấu, Chu Cửu mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: “ Lúc này mới đúng là nam nhân mà ta đã chọn..”.
-Được rồi, những người còn lại được đề danh là ai?
Tống Thanh Thư có chút lo âu hỏi, A Thanh đã xuất hiện, nếu lát nữa xuất hiện ra Độc Cô Cầu Bại thì cũng không có gì kỳ quái.
-Thiên Địa Hội Tổng Đà Chủ Trần Cận Nam, Tấn Dương đại hiệp Tiêu Bán Hòa, còn có Lệnh Hồ Xung là người nổi danh của Ngũ Nhạc Kiếm Phái một thân kiếm pháp tinh diệu không gì sánh được, Thiết Đầu Du Thản Chi, Cô Tô Mộ Dung phục, Hoắc Đô, hơi lạ là bên Thiếu Lâm có một tăng nhân có chữ lót Hư là đệ tử nhập môn, võ công dù có tới đâu chỉ sợ cũng có hạn.
-Không biết có phải kêu là Hư Trúc ah?
Tống Thanh Thư cổ quái hỏi.
-Ngươi nhận thức hắn?
Chu Cửu ngạc nhiên i.
-Không có gì, công chúa cứ nói tiếp đi..
Tống Thanh Thư cũng biết Hư Trúc hình dáng chỉ là một hòa thượng tầm thường, nhưng sợ rằng lần này Hư Trúc sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt.