Ba bước…
Hai bước…
Một…
Đoàng!!!!
Hạ Nhi đột ngột lao ra, cùng với một viên đạn xuyên qua lòng bàn tay tên sát thủ, khẩu súng trên tay hắn vì thế rơi xuống đất. Nỗi đau thấu tim khiến hắn ta kêu la dữ dội.
Hạ Nhi thở hổn hển, cô nhanh chóng bước tới, vội vàng đá khẩu súng hắn làm rơi ra thật xa.
Đoàng!!!!
Lại một tiếng súng vang lên thất thanh.
Tiếng súng đó làm Hạ Nhi giật bắn người, cô lăn một vòng vội nép người sau thân cây, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn những hạt bông tuyết nhỏ lất phất, cơ thể vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể thấy hơi thở của mình đang phập phồng. Còn một tên sát thủ đang theo dõi cô.
Hạ Nhi nghĩ đến liền hoảng loạn, căng thẳng kèm theo bất an, cô nắm chặt khẩu súng giống như sắt đá, mới phát hiện súng đã hết đạn.
“Hạ tiểu thư! Cô biết rõ đêm nay cô không thể thoát được. Ngoan ngoãn chịu chết đi.” Giọng nói một nữ nhân quỷ dị ở phía sau vang lên.
Hạ Nhi sửng sốt.
Chất giọng này… dường như cô đã nghe ở đâu rồi.
Nhìn khẩu súng lạnh lẽo đã hết đạn trong tay mình, cô quyết định không trốn tránh nữa, vứt khẩu súng trong tay xuống đất, chậm rãi bước ra.
Khoảng khắc nhìn thấy nữ nhân trước mặt, Hạ Nhi như nhìn một con mãnh thú.
Nữ nhân ấy đáp lại ánh mắt của cô với một vẻ mặt thản nhiên. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một người phẫn nộ, một kẻ thâm trầm, không khác gì sự đυ.ng độ của nước với lửa. Một lúc sau, Hạ Nhi mới nghiến răng, dằn mạnh từng chữ một:
“Lam Tinh! Cô phản bội Khương Tình sao?”
Nụ cười vốn nhạt nhòa trên khuôn mặt Lam Tinh cũng gần như ẩn đi.
Hạ Nhi thật sự không thể ngờ, người muốn giết mình lại là một trong những cánh tay đắc lực của Khương Tình — Lam Tinh.
Cô vẫn còn nhớ Lam Tinh và Lam Thất. Hai chị em song sinh vô cùng trung thành bên cạnh Khương Tình, nữ nhân ấy vô cùng tin tưởng họ.
Ánh trăng rọi vào mắt cô, sâu thẳm nơi đáy mắt còn đọng những vệt sáng vụn vặt, vừa như ánh sáng lại vừa giống nước mắt. Hạ Nhi đứng đó, bờ vai nhỏ bé khẽ run lên, cô nhìn Lam Tinh bằng ánh mắt không thể tin nổi, nét mặt bi thương cùng cực.
Ngay lúc này, giọng nói Lam Tinh vang lên bên tai cô có chút cười nhạo:
“Phản bội? Hạ tiểu thư! Tôi họ Lam. Nếu chỉ vì Hạ gia mà mối liên kết giữa Khương gia và Lam gia mất đi. Thật sự không đáng giá. Không phải cô yêu chủ nhân sao? Vậy thì nên thành toàn cho cô ấy mới phải.” “Lam tiểu thư.” Tên sát thủ phía sau từ lúc nào đã có thể đứng dậy, thể chất được rèn luyện quả thật không tồi, rất nhanh đã lấy lại được khẩu súng.
Hạ Nhi âm thầm điều chỉnh hơi thở, khóe môi mím chặt, toàn thân căng thẳng giống như một loài động vật nguy hiểm chỉ cần chạm vào là nó sẽ lập tức xông tới cắn đứt cổ đối phương.
Trong một khoảnh khắc, bầu không khí căng tới cực điểm, cũng lạnh lẽo tới cực điểm, mùi thuốc nổ âm thầm lan ra khắp đất trời rộng lớn.
Lam Tinh nhìn cô, lộ ra vẻ mặt ngạo mạn, dáng tươi cười sắc bén khiến người khác run rẩy:
“Hạ tiểu thư! Hiện tại chủ nhân đã đồng ý để Lucy tiểu thư làm nữ chủ nhân Khương gia. Vì thế cô không cần phải trở về nước S nữa. Cô muốn phá hoại chuyện tốt của người khác sao?”
Những lời này như một quả bom phút chốc bùng nổ thành một cái hố trước mặt Hạ Nhi, cô nhìn chằm chằm Lam Tinh. Một ngọn lửa không tên bùng lên trong đầu, hừng hực đến nỗi khiến Hạ Nhi chỉ muốn điên cuồng mắng chửi.
Cô nghiến răng kèn kẹt, nói rõ ràng từng chữ:
“Nếu Khương Tình muốn lấy Lam Yên, còn phiền các người tới đây bày binh bố trận muốn lấy mạng bổn tiểu thư sao? Nhiều lời khiêu khích như vậy để làm gì? Lam Tinh, đường đường là thuộc hạ nhất đẳng dưới trướng Khương Tình như cô muốn giết một nữ nhân yếu đuối trói gà không chặt là bổn tiểu thư mà còn cần dùng tới súng đạn à? Lam Tinh! Muốn giết tôi thì tự mình đến đi.”
Lam Tinh vẫn nhìn cô, nhưng ánh mắt đã sớm trở về vẻ thận trọng thường ngày, trong đôi mắt sâu hun hút không thể nhìn ra dù là một gợn sóng, sau đó thân thủ không chút do dự hướng thẳng vào cô lao đến, lạnh giọng nói:
“Hạ tiểu thư! Đắc tội.” Hạ Nhi cũng lao tới, hai tay nắm chặt giống như sắt đá, đấm giữa mặt Lam Tinh, cú đấm khiến Lam Tinh phải lùi về sau mấy bước, nhưng không ngã xuống.
Cô nhìn khuôn mặt Lam Tinh, cô ta dùng sức lau khóe miệng đang chảy máu, một dòng máu đỏ tươi dính vào làn da trắng nõn đó càng thêm khiếp người.
Lam Tinh cắn răng đứng lên, nhếch môi cười lạnh lẽo, thân thủ nhanh như chớp lao tới xốc lấy cô, túm lấy như thể chụp mồi, giống như bàn tay có hai móng vuốt túm lấy một con thỏ gầy yếu, cánh tay gắng sức vung lên, Hạ Nhi trong khoảnh khắc bay lên giữa không trung, rơi mạnh xuống đất.
Hạ Nhi siết chặt tay, giống như đêm không trăng, không có phẫn nộ, không còn sợ hãi, thay thế bằng một người ngấm đầy bi thương, cô cảm giác được có từng đợt chua xót, cho nên, cô chỉ có một lựa chọn là lạnh lùng nhìn Lam Tinh như thế này, trong ánh mắt có một chút oán hận. Lam Tinh một tay siết chặt cổ Hạ Nhi, một tay rút dao ra, hướng thẳng vào vị trí ngực trái của Hạ Nhi, cười lạnh:
“Cô thua rồi!”
Hạ Nhi bất động, cổ bị bóp nghẹn chỉ có thể há miệng mà thở phì phò, hàng mi của cô run rẩy, tuy rằng gò má trắng bệnh, khóe môi rướm máu, dáng vẻ khiến người ta tan nát cõi lòng nhưng vẫn quật cường không một chút sợ sệt.
“Hạ tiểu thư! Vĩnh biệt.”
Lam Tinh không chút do dự đâm dao xuống.
Đoàng!!!
Chuyện chuyển hướng không tưởng tượng được, xung quanh một loạt những tiếng súng nổ, kèm theo đó là những chiếc bóng giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt Lam Tinh và tên sát thủ, đáng sợ hơn chính là sức mạnh của những chiếc bóng đó còn không phải của người bình thường.
Khoảng cách của lưỡi dao chỉ còn cách ngực Hạ Nhi vài centimet, bỗng dưng ngừng lại. Con dao rơi xuống cách mặt Hạ Nhi một khoảng, thân dao rơi xuống cắm hơn phân nửa.
Hạ Nhi mở mắt ra, cũng là lúc cô giống như bức tượng chết trân tại chỗ, vẻ mặt trắng bệch gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Lam Tinh đang đau đớn ôm lấy bàn tay ngã trên mặt đất.
“Hạ tiểu thư!!” Giọng nói phát ra từ phía sau, âm thanh không lớn, mang theo cả một sự tôn kính và thận trọng.
Trước mặt cô, tên sát thủ đi theo Lam Tinh gục xuống với một vết đạn chuẩn xác nằm trên bàn tay đang cầm súng của gã và một vết đạn nằm trên bắp đùi, tên sát thủ hai mắt trừng lớn tràn đầy dữ tợn, hắn ngã gục xuống để lộ thân ảnh như một bóng ma đứng phía sau gã.
Thất Thúc.
Thất Thúc xuất hiện, một tay đang chỉnh lại quần áo trên người, từ trong áo móc ra một khẩu súc lục màu trắng bạc, chậm rãi khuỵu một chân trên mặt đất túm lấy tên sát thủ, họng súng đặt ở trên cổ hắn. “Đoàng!”
Máu đỏ văng khắp nơi, người kia triệt để bất động.
Sau khi giải quyết tên sát thủ, sắc mặt Thất Thúc thay đổi chuyển hướng đến cô, toàn thân lộ vẻ kính cẩn, cười ôn hoà nói:
“Để phu nhân phải hoảng sợ rồi.”
Hạ Nhi hít sâu một hơi.
Cũng may là lá gan của cô lớn, bằng không nếu đụng phải một người nhát gan nhất định sẽ cho rằng mình gặp ma. Cô đã nói mà, tên quản gia này thật sự không bình thường, giết người còn có thể ung dung cười như thế, gặp phải Lương Hạ nhát gan không phải bị ông ta hù cho khóc thì cũng sẽ bị ông ta làm cho ngốc luôn.
Cô chậm rãi đứng lên, nhìn Lam Tinh đang quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể thấy hơi thở của cô ta phập phồng.
“Giết tôi đi!” Lam Tinh đề nghị.
Hạ Nhi cảm thán nhân sinh cuộc đời, thanh âm lạnh lùng: “Cô nghĩ Dung Lạc sẽ để cho cô sống sao? Giết cô ư? Tôi sợ làm bẩn tay mình.”
Lam Tinh im bặt.
Hạ Nhi thở dài, cô nhìn Thất Thúc và đám thuộc hạ của Dung Lạc, có chút mệt mỏi:
“Dung Lạc đang ở đâu?”
Thất Thúc thản nhiên nhìn cô một cái, giống như đem cô giữ lại trong tầm mắt, không nói gì thêm, quay lưng dẫn đường…
Dọc đường đi, chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi qua lá cây, bước chân của Thất Thúc rất nhẹ, hầu như không nghe thấy tiếng động, dọc theo đường đi cực kì yên tĩnh, cũng không thấy bóng dáng của bất kì người nào khác.
Hạ Nhi vô thức nắm chặt chiếc váy, hôm nay kế hoạch chạy trốn xem như đã thất bại, sắp phải đối diện với Dung Lạc, tâm cô không khỏi bất an.