Thấy ánh mắt của Lãnh Hàn, Mã Hoạ Đằng bất lực nói: “Đây là truyền thống của người Đại Bất Liệt Điên, trưởng bối gặp nhau đều thơm lên má để biểu đạt nỗi nhớ của mình”.
“Còn có truyền thống như vậy sao, quả nhiên là một đất nước kỳ diệu”.
Ngay lúc này, một người trung nguyên đi tới.
“Xin hỏi, người là công tử Lãnh Hàn sao?”
Lãnh Hàn lặng lẽ gật đầu.
“Tại hạ là Nghiệp Thành, được Tấn thống lĩnh phái tới đón tiếp ngài”.
Đội thương nhân thời cổ đại có quyền hạn rất cao vậy nên hầu như không có hạn chế nào. Chỉ cần ngươi có tiền, ngươi muốn đi đâu cũng được!
Sau khi đám người kia tạm biệt phụ thân của Mã Hoạ Đằng thì lập tức rời đi. Lần đi tới Đại Bộ Liệt Điên này, phụ thân của Mã Hoạ Đằng nhận được uỷ thác từ triều đình, cũng biết con trai của mình có chuyện lớn cần làm nên không hỏi gì nhiều.
“Giờ chúng ta đi đâu? Có manh mối nào của Nữu Khắc Man không?”
“Mạc thống lĩnh dặn, trước tiên đưa ngài đi tham quan tàu chiến của Đại Bất Liệt Điên rồi sau đó mới nghĩ cách tiếp cận Nữu Khắc Man”.
“Tham quan tàu chiến của bọn họ? Liệu có nguy hiểm không?”
Nghiệp Thành cười nói: “Người Đại Bất Liệt Điên không giống người trung nguyên chúng ta, bọn họ vô cùng kiêu ngạo và tự tin, những thứ mà chúng ta cho là cơ mật, bọn họ trước giờ không hề giấu giếm. Lát nữa chúng ta đi tới bến cảng là có thể nhìn thấy tàu chiến của bọn họ rồi”.
“Hả?”
Lãnh Hàn không khỏi kinh ngạc. Những thứ mà hắn ta cho là vũ khí bí mật, nên được bảo mật thật kỹ thì người Đại Bất Liệt Điên lại chẳng chút để tâm, cũng không rõ là tự tin hay tự cao nữa.
“Thật không ngờ, trong mắt bọn họ, tàu chiến không phải là thứ gì đó quá bí mật, vậy tại sao bọn họ lại giam lỏng Nữu Khắc Man?”
“Nghe nói nữ hoàng của Đại Bất Liệt Điên là Y Lệ Sa Bạch đích thân hạ lệnh, đây cũng là lần đầu nữ hoàng quan tâm đến một tên thường dân như vậy”.
Một lúc sau, mấy người bọn họ đến một bến cảng cực lớn, trước mắt là rất nhiều tàu chiến khổng lồ neo đậu sừng sững trên mặt biển. Tuy không thể tới gần nhưng từ xa nhìn lại cũng đủ khiến người khác cảm thấy bàng hoàng.