Các quân quan nghe lệnh xong lũ lượt kéo nhau ra về, xong thân binh cũng nhanh chóng thu dọn đại trướng, chỉ một chốc sau thì quân quan trực bèn dẫn Bùi Mân đi vào.
Bùi Mân là cậu ruột của Minh Nguyệt, có quan hệ khá tốt với Lý Khánh An. Lý Dự phái hắn đến chính là lợi dụng quan hệ giữa hắn và Lý Khánh An để đạt được mục đích của mình.
Bùi Mân vừa đi vào đã chấp tay cười nói: “Đại tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp!”
Lý Khánh An cũng vội hoàn lên nói: “Cậu quá khách sáo rồi. nào nào nhanh nhanh mời ngồi!”
Hai người cả khách và chủ cùng ngồi xuống thì thân binh đã mang trà nóng lên. Bùi Mân nói: “Nghe nói Minh Nguyệt đã sinh một cậu con trai, chúc mừng cháu rễ.”
Lý Khánh An cười mếu nói: “Nói ra thì thật hổ thẹn, cháu năm nay đã ba mươi hai tuổi, đến nay mới được đứa con trai, rất nhiều người tuổi cháu đã làm tổ phụ rồi! Con cháu không vượng. thật có lỗi với tổ tông!”
“Cháu đừng nói thế, cháu trường kỳ chinh chiến bắc nam tất không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, nhưng cháu đã đánh hạ không biết bao nhiêu bờ cõi cho Đại Đường ta. không những thu phục Toái Hiệp, mà còn đuổi quân Đại Thực qua bên kia sông Oxus. khôi phục thống trị Đại Đường với Hà Trung. Cháu không biết thôi, triều đường Trường An nghe tin mà phấn khởi nhường nào! Dân chúng Trường An cũng thế, không chỉ nể phục cháu mà đồng thời còn rất thích tiền bạc An Tây của cháu. Ha ha! Ta là Hộ bộ chủ quản cũng rất thích nó!”
Sự vui tính của Bùi Mân khiến hai người chuyện trò khá vui vẻ. không khí trong đại trướng cũng trở nên nhẹ nhàng. Lúc này. Bùi Mân vừa hớp ngụm trà vừa bắt đầu đi vào vấn đề chính.
“Cháu biết vì sao ta lại tận trung là Thánh thượng không?”
Bùi Mân thở dài nói tiếp: “Vụ án Hoắc Quốc công chúa vừa xảy ra. tất cả bọn ta đều nghĩ cùng lắm là lệnh bắc bà ta hoàn trả lại ruộng đất. sau đó sẽ coi như không có gì. Từ cổ chí kim quyền quý phạm pháp thì chẳng phải đều xử như thế. nhưng vạn vạn không ngờ Thánh thượng lại tịch thu hết điền khế gia sản Hoắc Quốc công chúa, và dùng đó làm mở đầu bắt đầu thanh tra tất cả ruộng đất tông thất đã chiếm hữu trong Quan Trung, và đã có bảy nhà bị tịch thu. Năng động như thế hoàn toàn khác với sự yếu đuối của người trước đây, khiến cho người ta hiểu ra, người thật sự đang xử lý có thói xấu xã hội của Đại Đường. chỉ một chốc lại khiến triều thần bắt đầu có ý muốn ủng hộ người.”
“nhưng như thế e rằng sẽ chuốc họa sát thân với người thôi, sẽ khó mà lâu dài được!”
“Sát thân vì nghĩ, cái chết thì có đáng là chi?”
Lý Khánh An không tán đồng với cách làm của Lý Dự. hắn biết Lý Dự chú yếu là vì bước cùng cực về tài chính nên mới phải đi đến bước này, nhưng hắn thấy Bùi Mân sùng bái Lý Dự đến thế nên cũng không nói gì, chỉ cười cười cho qua.
“Lần này cậu đến đây chắn có trọng chức trên người?”
Bùi Mân gật gật đầu. rút thánh chỉ của Lý Dự trong người ra đưa cho Lý Khánh An nói: “Lễ tiết rườm rà thì miễn đi. đây là ý chỉ chính thức mà Thánh thượng đưa cho cháu, cháu tự mình đọc đi!”
Lý Khánh An cầm thánh chỉ lên đọc lướt thật nhanh. Đúng như hắn dự liệu, Lý Dự đã phong hắn làm Quan Nội Đạo an phú sứ, hi vọng hắn có thể xuất binh nghênh chiến An Lộc Sơn.
Bùi Mân ở bên cạnh cũng nói lời khuyên can: “Tục ngữ có câu danh chính thì ngôn mới thuận, cháu là An Tây tiết độ sứ, đã không có chiếu thư của Thánh thượng, lại không có thỉnh nguyện của bá quan, nhưng lại vượt qua sông Hoàng Hà đến Quan Lũng, nói truy cứu đến cùng thì hắn cũng sẽ có cớ đế nói thôi, nói là nhất thời tức giận nên mới làm thế thì cũng có thể được. Còn Cao Tiên Chi, hắn có ý chỉ của tiên đế, Quách Tử Nghi là phụng triệu vào Kinh, hai người đều có lý có căn để người khác không thể nào nói gì được. Chi duy có cháu và Ca Thư Hàn là tự tiện vào Kinh, khó mà cha được miệng lưỡi của đời. Có điều giờ đã khác rồi. hiền đệ đã nhận thánh chỉ, phụng chỉ đi thảo phạt An Lộc Sơn. Một khi đánh bại An Lộc Sơn. cháu sẽ có thể lập công với xã tắc, khiến người thiên hạ tín phục. Cháu ả. đây chính là cơ hội để cháu lập uy, đánh bại An Lộc Sơn, cháu sẽ trở thành đại diện của chính nghĩa.”
Dù cho Bùi Mân liền liền dùng lời lẽ thiện ý dỗ dành, hết lời khuyên can. nhưng Lý Khánh An cũng chẳng mấy chịu nghe. Hắn chau mày lại nói: “Lời của cậu quả có lý, nhưng cậu cũng phải biết, đại quân của An Lộc Sơn vượt sông lần này lên đến chúi vạn người, lại do An Lộc Sơn đích thân dẫn dắt. còn cháu chỉ có tám vạn. binh lực của cháu vẫn yếu thế hơn. Tuy nói quân An Tây thiện chiến, nhưng quân Phạm Dương trường kỳ tác chiến với Khiết Đơn. thực lực cũng chẳng yếu hơn. cháu lần này mà đối đầu với Phạm Dương thì đều là quân tinh duệ,dốc hết sức quyết chiến thì ắt đây sẽ là trận huyết chiến, tướng sĩ phải dùng tính mạng để đổi. Nếu thất bại, cháu chỉ có thể rút về An Tây, phải mất vài năm cũng chưa chắc phục hồi được. Giá này quá lớn, nếu Thánh thượng chỉ cho cháu vài lời cổ vũ thế thôi, thì cháu khó mà phục chúng được. ”
Bùi Mân hiểu ý của Lý Khánh An. bây giờ đang đàm phán điều kiện, hắn lập tức nói: “Trước lúc đi, Thánh thượng đã đồng ý, chỉ cần An Tây quân chiến thắng lần này, cháu sau này sẽ được phép phong thườa quan tước cho tướng sĩ, Thánh thượng đều sẽ nhất nhất phê chuẩn, và cháu sẽ được thực phong vạn hộ với chức tước Triệu vương, cháu có thể không biết, thân vương tuy phong vạn hộ nhưng đấy chỉ là danh nghĩa, trên thực tế cao nhất chỉ có ba thiên hộ, còn ngươi sẽ là vạn hộ đầu tiên.”
Lý Khánh An uống một ngụm tra. chậm rãi nói: “Vạn hộ hay không vạn hộ cháu cũng chẳng để tâm. dẫu sao lý tưởng cả đời của cháu là tu thân trị quốc bình thiên hạ. nếu nói về tướng chức thì cháu giờ đã là An Tây tiết độ sứ, đánh bại Đại Thực, lãnh thồ mở mang cho Đại Đường đâu chi ngàn vạn, có thể nói là bách chiến bình thiên hạ, còn kẻ phàm dung như Dương Quốc Trung lại vào chức hữu tướng bao nhiêu năm nay. Lý Khánh An bất tài, nhưng vẫn muốn tự tiến cử. nguyện xin thay thế Dương Quốc Trung.”
Bùi Mân ngỡ ngàng, hắn không ngờ là điều kiện của Lý Khánh An lại là chức hữu thừa tướng. Một hồi sau, hắn mới do dự nói: “Vậy còn An Tây thì sao?”
Lý Khánh An cười cười: “Năm xưa Lý Lâm Phổ chẳng phải cũng kiêm nhiệm cả An Tây tiết độ sứ đó sao?”
“Việc này…”
Bùi Mân trẫm ngâm một lúc bèn nói: “Cháu rễ, việc này hệ trọng, ta không có quyền nhận lời cháu, ta sẽ lập tức đi về bẩm báo với Thánh thượng.”
Hắn cũng đứng dậy chấp tay nói: “Vậy tax in cáo từ trước.”
Lý Khánh An cũng đứng dậy nói: “Binh quý thần tốc,chiến cơ không thể để mất, cháu có thể xuất binh nghênh chiến An Lộc Sơn trước. Đê tỏ thành ý của. cháu nhờ cậu chuyển lời cho Thánh thượng. Cháu nếu được làm hữu thừa tướng. trong vòng ba năm cháu sẽ thay người bình ôn chư hầu đã tách ly của thiên hạ này, đê trả lại một vùng trời trong xanh cho Đại Đường. Sau đó cháu sẽ trở lại An Tây, cháu và người sẽ dùng Hoàng Hà về tây làm biên giới, ai nấy tự quản một phương giang sơn. ”
Bùi Mân nghe mà không khỏi lung lay, cao giọng nói: “Được! Ta nhất định sẽ thuyết phục Thánh thượng, ta cáo từ đây!”
Lý Khánh An thi lễ mỉm cười: “Cậu đi cẩn thận!”
Hai ngày sau. tám vạn đại quân của Lý Khánh An đã chinh binh hoàn tất, một vạn quân tiên phong được đại tướng Điền Trân và Ngô Dung dẫn dắt chia hai đường đi, một nam một bắc đi về Túc Quan huyện và Binh Cao huyện của Nguyên Châu.
Lần này An Lộc Sơn vượt sông Hoàng Hà tây chinh tổng cộng có chín vạn đại quân, với tiên phong là đại tướng Sử Tư Minh, do An Lộc Sơn đích thân thống lĩnh đại quân. Còn phía Đồng Quan thì do con trai hắn An Khánh Thụy và đại tướng Thái Hi Đức tiếp tục tấn công, nhưng binh lực chỉ có ba vạn. chủ yếu binh lực đều tập trung để vượt sông tây chiến.
An Lộc Sơn từ Diên Châu vượt sông, sau khi vượt sông nghỉ ngơi chinh đốn hết ba ngày rồi lại lập tức tiếp về phía tây. Lúc này đại quân của An Lộc Sơn đã từ huyện Hoài An Khánh Châu đi qua Khánh Châu, Ninh Châu và Kinh Châu đi vào khu vực Quan Trung. Kỳ thực phải mất khoảng năm ngày, nhưng An Lộc Sơn rất cẩn trọng, hắn cũng chẳng vội vào kinh, mà chỉ phái người vào kinh để liên hệ với các tâm phúc tại Kinh thành của mình như bọn Lưu Lạc Cốc, để hiểu cục diện phát triển của Trường An. sau đó mới tìm cơ hội vào Kinh.
Nhưng An Lộc Sơn vào Khánh Châu chưa được bao lâu thì đã nghe nói đại quân của Lý Khánh An qua sông tại Hội Châu. Tin này khiến hắn cảm thấy hồi hộp. Hắn không ngờ cả Lý Khánh An cũng đã từ An Tây đến đây, quân An Tây nếu đã vượt sông Hoàng Hà vậy hai quân cùng Quan Nội Đạo vào Quan Trung, ngõ hẹp tương phùng, xem ra sẽ khó mà tránh được một trận ác chiến.
Nếu nói Đại Đường vẫn còn đối thủ khiến hắn phải nể thì có lẽ chỉ còn quân An Tây của Lý Khánh An. Hắn và quân An Tây đã từng giao thủ nhiều năm. năm xưa Lý Khánh An với thân phận hiệu úy vào Kinh, vừa được phong trung lang tướng không được vài ngày thì đã bức ép mình đánh què chân con trai An Khánh Thụy, và lại đại bại Sử Tư Minh trong thọ yến của Quắc Quốc phu nhân. Hai việc này khiến hắn ấn tượng khó phai. Hắn lúc ấy đã ý thức được Lý Khánh An tuyệt không phải là cá chép trong ao. Nhưng hắn không ngờ, cuối cùng Lý Khánh An lại trở thành An Tây tiết độ sứ. và còn là hậu duệ của thái tử Kiến Thành, phong tước Triệu vương thống lĩnh ba vạn đại
quân An Tây.
Nếu An Lộc Sơn biết được tương lại sẽ có một ngày Lý Khánh An trở thành địch thủ mạnh nhất của mình thì chắc năm xưa hắn sẽ bất chấp thủ đoạn giết chết Lý Khánh An. tuyệt không cho hắn cơ hội.
Thời gian không thể quay lại được, An Lộc Sơn hối hận không kịp chỉ có thể phấn chấn tinh thần, chuẩn bị quyết chiến thắng bại một trận cùng quân An Tây. Kỳ thực đây cũng là trông chờ trong lòng hắn, nếu hắn có thể đánh bại quân An Tây, vậy thiên hạ này hắn còn phải sợ ai? Hắn sẽ có thể quét ngang thiên hạ. một chân đập bay tông tộc Lý thị. An Lộc Sơn hắn sẽ lên ngôi vua. kiến lập Đại Yến vương triều. Đây là giắc mơ aần mười năm nay, áấc mơ này có thể thực hiện hay không thì còn phải đê trận chiến này quyết định.
Đại quân của An Lộc Sơn đóng tại Hoài An huyện, do quân An Tây đến đây mà hắn không tiếp tục nam hạ mà chuẩn bị đương đầu quyết sống chết một trận cùng quân An Tây.
An Lộc Sơn đứng trên tường thành của huyện Hoài Ân nheo đôi mắt nhỏ của mình ngắm nhìn địa hình bốn phương. Đây là vùng đồi núi, đâu đâu đều có đồi núi thấp, phía trước vài dặm còn có dòng Bạch Mã, nước sông rộng khoảng năm trượng, thấp thoáng thấy được cây cầu nối hai bờ nam bắc. Giờ đương là mùa hạ. thời tiết nóng bức, trên mặt sông như được phủ lên một lớn khói phú dầy đặc.
An Lộc Sơn chau mày, chi tay nói: “Phái người đi tháo gỡ cây cầu kia cho ta. chi nhìn thôi đã chướng mất.”
Lúc này, đại tướng Điền Càn Chân bên cạnh cẩn trọng kiến nghị: “Đại soái, thuộc hạ cho rằng nơi đây không phải là nơi tốt để quyết chiến cùng Lý Khánh An.”
“Vì sao?” An Lộc Sơn lườm hắn hỏi.
“Vì thược hạ cảm thấy địa hình vùng này bất lợi, nếu không có thành trì chống địch, lại không có núi hiển để dựa dẫm. một tòa tiểu thành lại không phải đường chắc chắn phải đi ngang khi vào Trường An. Đại soái trấn thủ tại đây tuy là chờ địch đến, nhưng giả sử Lý Khánh An không đi qua đây mà lại chờ chực lại chúng ta trên được vào Quan Trung ở phía nam thì chúng ta có nên đi không?”
Điền Can Chân là đại tài văn võ song toàn ít ỏi dưới chướng An Lộc Sơn, hắn nhìn ra được An Lộc Sơn có phần sợ hãi trước Lý Khánh An. Trong khi bóng của Lý Khánh An còn chưa thấy thì đã phái người đi dỡ cầu. Chỉ hành động này đã để lộ sự sợ hãi của hắn. nên hắn không dám nam hạ. chi dám trấn thủ tại tiểu huyện này để có thể ở gần Hoàng Hà hơn, đợi một khi bỏ chạy thì cũng nhanh nhẹn hơn.
Nhưng Lý Khánh An thì làm sao lại có thể ngoan ngoãn mà đến đây? Đó là việc chắc chắn không có, hắn nhất định sẽ giành chiếm lấy vùng địa thế có lợi, như Nguyên Châu của Lũng Sơn Quan. Đàn Tranh hạp, sau đó sẽ chực chờ lại quân Phạm Dương đi qua. Chỉ tiếc là An Lộc Sơn tuy qua sông sớm hơn Lý Khánh An, nhưng lại cứ sợ trước sợ sau, hành quân chậm chạp đế An Tây giành tiên cơ.
An Lộc Sơn mãi không thốt lên được lời nào, mưu sĩ của hắn Cao Thương đã khuyên hắn nam hạ càng sớm càng tốt, nhưng hắn đã không nghe, giờ Điền Càn Chân lại khuyên như thế, An Lộc Sơn thật có phần lung lay.
Lúc này, chỉ thấy một đội kỵ binh xích hầu từ xa đến. chỉ một chốc đã đến dưới thành, người quân quan đi đầu đã lớn tiếng hô hào: “Đại soái, tám vạn quân An Tây đã dừng lại đóng quân tại huyện Bình Cao Nguyên Châu, không còn tiếp tục đông tiến.”
Điền Càn Chân thầm thở dài. quả nhiên như hắn đã dự liệu!