Đến lượt Nguyệt nhi cảm ứng được tâm thần liên lạc với Phật châu đã mất. Trên mặt tiểu nha đầu lộ ra vẻ u oán: “Thiếu gia, chúng ta hãy đừng đánh đươc không?”
…
Sau một tuần trà hai người trở lại động phủ, trải qua lần tỷ thí này Lâm Hiên đã hiểu rõ thần thông của Nguyệt Nhi. Hiện tại pháp lực của nàng tinh thuần vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới.
Còn Tu La Chân Giải không hổ là bảo vật tiên gia, chỉ là chút sở học ban đầu mà huyền ảo vô cùng, uy lực khiến người kinh ngạc.
Ngoài Thú Hồn Phiên, Quỷ Sát âm mực và chuỗi phật châu của Già La Cổ Ma thì nàng chưa lấy ra Huyền Âm bảo hạp, thực lực vẫn thua sút Lâm Hiên một chút. Đó là do khi đấu pháp, ngoài thần thông pháp lực, kinh nghiệm kỷ xảo đối địch cũng trọng yếu vô cùng.
Tiểu nha đầu dù kinh nghiệm chưa phong phú nhưng muốn sát tu sĩ hậu kỳ thì dư sức.
Lúc này trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, ánh mắt chuyển qua vẫn thấy nàng đang ê lệ đúng một bên.
“Nha đầu ngốc, mau ngồi xuống cùng ta”
“Vâng, thiếu gia!”
Nguyệt Nhi gật đầu, dù đã cùng thiếu gia song tu song da mặt nàng vẫn còn mỏng như một lớp sáp, xấu hổ khe khẽ ngồi xuống cạnh hắn.
Nhìn qua nữ tử mỹ miều ngây thơ kia Lâm Hiên len lén thở dài. Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Hiện tại dù Nguyệt Nhi không phải là Âm Ti chi chủ thì những chân tiên cùng tu sĩ Linh giới sẽ không bỏ qua cho nàng.
Cũng may thân phận Nguyệt Nhi chưa bại lộ, có điều đã đến lúc tính kế phòng ngừa chu đáo. Muốn tồn tại được Tu Tiên giới, cảnh giới càng cao thì tâm cơ phải càng xảo quyệt.
Thấy trở nên Lâm Hiên xuất thần như vậy. Nguyệt Nhi lẳng lặng ở một bên phụng bồi, tiểu nha đầu đưa ánh mắt trìu mến cùng thương yêu nhìn sang hắn, chỉ cần ở bên thiếu gia thì nàng đã thấy rất mỹ mãn.
Nguyệt Nhi tin tưởng thiếu gia sẽ an bài tốt con đường phía trước, nàng chỉ cần nhất nhất nghe lời hắn là được.
Với nàng, được làm một nữ nhân của thiếu gia đã vô cùng hạnh phúc, không cần biết kiếp trước là Âm ti chi chủ hay không.
Ba ngày sau Lâm Hiên ngồi khoanh chân trong động phủ, hiện tại hắn đang trong một trận pháp cấm chế vừa được bố trí, xử lý một mối cựu thù.
Hắn phất tay một cái, một cái hộp ngọc trôi nổi ra. Nắp hộp mở, một nguyên cao gần tấc thần sắc mệt mỏi trong hộp chui ra.
Chính là Hạo Thiên Quỷ Đế, trên mặt lão tràn đầy tức giận cùng hoảng sợ.
“Năm đó ở U Châu, đạo hữu đối với Lâm mỗ không tệ, hiện tại hạ sẽ báo đáp ngươi” Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.
Với tâm cơ âm hiểm giảo hoạt của Hạo Thiên Quỷ Đế, há lại không nghe được sự đáng sợ trong lời Lâm Hiên.
“Đạo hữu tha mạng, năm đó là Hạo Thiên có mắt không tròng đắc tội với ngươi, nếu đạo hữu nguyện bỏ qua cho ta, tại hạ nguyện làm thân trâu ngựa cho người” Hạo Thiên đau khổ cầu khẩn nói.
Có điều Lâm Hiên chỉ cười nhạt phất tay. Một đạo thanh quang bay vút ra đem Nguyên Anh bao lại, chuẩn bị thi triển sưu hồn.
Nếu là đổi lại một tiên giả khác đã sợ đến hồn phi phách tán, song thanh quang còn chưa đến thì trên mặt Hạo Thiên lại lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Điều này khiến tròng mắt Lâm Hiên co lai, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
“A a a … “
Một hồi thanh âm ghê răng vang lên, thân thể Nguyên Anh thoáng co rút như bị một thứ gì hút cạn tinh lực. Sau đó nó tự bạo thành một đoàn hắc vụ nồng đậm rồi huyễn hóa ra một quỷ diện.
Tai mắt mũi miệng rõ ràng chính là Hạo Thiên Quỷ Đế nhưng nào còn vẻ nho nhã mà lộ ra vẻ dữ tợn vô cùng. Vù một cái đã lao đến trước trán Lâm Hiên.
Dị biến chợt hiện cùng khoảng cách quá ngắn, Lâm Hiên muốn tránh cũng không được, phốc một tiếng quỷ diện nhập vào trong mi tâm của hắn.
Đoạt xá!
Vảnh giới của Hạo Thiên chỉ là Nguyên Anh trung kỳ mà Lâm Hiên là hậu kỳ. Quỷ Đế đương nhiên rõ ràng sự chênh lệch của song phương. Lão thi triển đoạt xá thuật, hiển nhiên là có điểm tin tưởng.
Sau khi hắc vụ nhập vào mi tâm, trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ thống khổ, ngũ quan bắt đầu vặn vẹo. Trong đầu đau như búa bổ, hắn hít một ngụm khí lạnh, cố khoanh chân tay đặt ngang tại đầu gối điều động thần thông.
Lúc này trong thức hải vốn là một mảnh hư vô có một đoàn hắc khí đang bay múa. Không cần phải nói tự nhiên là Hạo Thiên lão nhi kia.
Bụp, hắc vụ chợt lóe rồi một lần nữa ngưng tụ huyễn hóa ra quỷ diện, nó lưu chuyển một hồi sau đó bắn nhanh ra nơi xa. Thân là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ , thức hải của Lâm Hiên vô cùng rộng lớn. Bay một chốc lát Hạo Thiên rốt cục phát hiện ra mục tiêu. Đó là một quang đoàn ngũ sắc đang lơ lửng trong không gian mịt mờ này. Quỷ diện mừng rỡ gia tăng tốc độ bắn tới.
Đoạt xá nghe thì khó hiểu nhưng thật ra khá đơn giản, chính là thôn phệ lấy nguyên thần của đối phương rồi chiếm lấy thức hải.
Mà độ cường đại của nguyên thần ngoài quan hệ đến cảnh giới pháp lực thì còn liên hệ chặt chẽ với thần thức. Thần thức càng mạnh thì nguyên thần cũng càng mạnh.
Hạo Thiên vốn tu luyện một bí thuật quỷ dị. Trong khoảng thời gian ngắn có thể đề thăng thần thức lên mấy lần, chính là dùng tinh nguyên của nguyên anh luyện hóa khiến nguyên thần tăng vọt.
Có điều vị tiền bối cao nhân khi xưa sáng tạo ra bí thuật này cũng nói có nhược điểm. Thời gian bí thuật có hiệu lực chỉ khoảng một bữa cơm. Không ngờ lúc này lại có chỗ áp dụng. Với nguyên thần mạnh vượt xa tu sĩ hậu kỳ. Chỉ cần một chút công phu là Hạo Thiên có thể thành công đoạt xá đối thủ.
Có được thân thể này, không chỉ hóa hiểm thành lành mà sau này sẽ dễ dàng tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ.
Hạo Thiên sung sướng nghĩ thầm, quỷ diện lộ ra thần sắc vô cùng dữ tợn.
Lâm tiểu tử không tận dụng khi lão ngã ngựa mà sát diệt, đúng là phạm sai lầm vô cùng lớn, lúc này muốn hối hận đã không kịp.
Rống!
Âm phong nổi lên. Trong quỷ khí lành lạnh, Quỷ diện há mồm to như chậu máu, lộ ra hàm răng bén nhọn bóng loáng, hung hăng đớp qua ngũ sắc quang đoàn.
“Tìm chết!” Quang đoàn kia chợt lóe linh quang, cũng biến hóa ra một khuôn mặt có ngũ quan giống Lâm Hiên như đúc.
Khóe miệng của hắn lộ vẻ chê cười, linh quang ngũ sắc lóe lên rồi hóa thành một đạo kinh hồng, không chút sợ hãi nghênh đón quỷ diện.
Thanh âm bụp bụp truyền vào tai, cả hai quấn lấy nhau trong thức hải. Lát sau thì song phương tách ra, chỉ thấy hắc vụ sương mù nhạt dần mà quỷ diện cũng nhỏ lại gần một nửa.
“Không thể nào, rõ ràng ta sử dụng bí thuật thần thức mạnh vượt xa hậu kỳ, tại sao…” Hạo Thiên Quỷ Đế hoảng sợ mở miệng.
“Hừ, Lâm mỗ còn tưởng rằng ngươi có trò gì hay, nguyên lai là đoạt xá. Không tệ, bí thuật kia cũng có chút thú vị. Bất quá tại hạ muốn hỏi đạo hữu một câu, ngươi cảm thấy thần thức của mình so với Ly Hợp tu sĩ thì thế nào, nếu tự hỏi không bằng thì có thể an tâm đi tìm chết.”
Ánh mắt của khuôn mặt Lâm Hiên mơ hồ lộ ra sát khí, lạnh lùng mở miệng. Lời còn chưa dứt linh quang ngũ sắc đột nhiên tăng vọt giống như nước vỡ đê quét qua đối phương. Sắc mặt Hạo Thiên Quỷ Đế xám như tro, không ngờ vẫn đánh giả thấp tên tiểu tử này.
Tính toán của lão vốn không sai, đáng tiếc Lâm Hiên còn có Lam Sắc Tinh Hải, thời điểm tinh chế đan dược cùng tài liệu còn có hiệu quả rèn luyện thần thức. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, tuy thất bại nhưng Hạo Thiên Quỷ Đế đương nhiên không ngồi chờ chết, hóa thành một đạo âm phong bay vút về phía sau, muốn từ trong thức hải chạy trốn.
Chỉ thấy kinh hồng ngũ sắc chợt lóe, vô số đạo sáng nhỏ huyễn hóa thành những thanh phi kiếm tinh xảo. Như gió táp mưa sa bắn tới đối phương. Tiếng kêu thảm thiết truyền lỗ tai, quỷ vụ mặc dù huyễn hóa ra một tấm thuẫn bài nhưng vẫn bị phi kiếm bắn nát. Đám quỷ vụ còn lại càng trở nên mỏng manh.
Ngũ sắc kinh hồng bay đến bên cạnh, khuôn mặt Lâm Hiên không nói hai lời há to miệng phun ra một đạo hào quang bao phủ quỷ vụ lại.
Đảo mắt thời gian một tuần trà, như lão tăng đang nhập định, đột nhiên Lâm Hiên mở mắt. Hắn lấy tay xoa mồ hôi trên trán, trong lòng thầm kêu may mắn không thôi.
Lần này tình thế vô cùng hiểm ác, cũng may thần thức hắn có thể sánh với tu sĩ Ly Hợp kỳ nếu không đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lão gia hỏa Hạo Thiên đúng là xảo quyệt.
Lâm Hiên lại nhắm mắt, nguyên thần Hạo Thiên bị hắn phong ấn lại và sưu hồn. Một lát sau trên mặt lại lộ vẻ cổ quái.
Thì ra thân phận Hạo Thiên không nhỏ, lại có huyết thống Huyết Quỷ Vương. Dù rất mỏng manh nhưng Huyết Quỷ Vương là một trong Lục Vương âm ti giới, thần thông pháp thuật vô cùng bí dị.
Trừ thân thế của Hạo Thiên, Lâm Hiên còn phát hiện thêm một số điều.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 422: Thôn phệ Hạo Thiên