“Ừm, tám phần là như vậy”.
“Không biết Hạo Thiên Huyền Chấn nghe được tin này thì liệu có bị phu nhân của mình bóp chết không nữa”, nghe tiếng bàn tán tứ phương, Gia Cát Vũ ở vị trí ngồi vuốt râu nói ý tứ: “Ừm, tám phần sẽ bị”.
“Mới một ngày không gặp mà sao hắn đã trở thành Hạo Thiên Trần Dạ rồi?”, ở bên, Từ Phúc khẽ day trán: “Nếu bị bại lộ thân phận thì không biết Hạo Thiên Huyền Chấn có tới tận Hằng Nhạc tìm hắn không nữa?”
“Hắn nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhướng vai.
“Hắn sinh ra đã là chuyện ngoài ý muốn rồi”.
“Ôi trời”, bên dưới, Diệp Thành day trán, hắn đương nhiên nghe thấy những tiếng bàn tán kia, trời đất chứng dám đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn.
Còn cái tên Hạo Thiên Trần Dạ là ai đồn ra thì hắn chỉ có thể nghĩ ra cái tên Cơ Tuyết Băng và lão già tóc xám kia thôi.
“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn cả ba người.
“Bị người ta đánh mà”, Vi Văn Trác và Ly Chương bưng mặt, đau đớn ít lên, vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Vinh Vân: “Đều tại tên tiện nhân như ngươi”.
“Có việc gì thế chứ?”, Diệp Thành cao hứng.