Lương Hạ ở phía sau cũng chao đảo, cô gái nhỏ lồm cồm bò dậy, lúc này đã bị doạ cho một phen kinh hãi, lắp bắp nói:
“Hạ Nhi! Cậu có sao không?”
Hạ Nhi nghe thấy giọng nói của Lương Hạ vang lên mới bừng tỉnh, cô nhìn ra ngoài liền cảm thấy không ổn, đang định khởi động xe thì phát hiện chiếc xe màu đen kia đã quét một đường hoàn mỹ, sau đó đột ngột dừng lại cách đó không xa, chắn hoàn toàn hướng đi của cô.
Hạ Nhi híp mắt, không chút do dự nhấn mạnh chân ga, chiếc Ferrari như một con ngựa hoang đứt dây, phi như bay về phía chiếc xe màu đen đó. Cách thức điên cuồng của cô khiến người điều khiển chiếc xe màu đen tức tốc khởi động xe, phóng nhanh chiếc xe sang lề đường.
Thừa cơ hội, Hạ Nhi điều khiển xe lướt nhanh qua chỗ chiếc xe màu đen đó như một cơn gió lốc, sợ rằng chỉ chậm một giây thôi thì cả hai chiếc xe sẽ va chạm đến tan tành.
“Cô điên rồi! Nếu chiếc xe đó không tránh kịp, chúng ta sẽ toi đời đấy!” Lãnh Thanh gào thét.
Chỉ nghe trong làn gió tiếng Hạ Nhi ung dung đáp lại:
“Nếu không có bản lĩnh tránh được, từ nãy đến giờ bọn chúng đuổi kịp được tôi sao?”
Lãnh Thanh ngay lập tức im miệng.
Sắc mặt Hạ Nhi không một chút thay đổi, nhưng ruột gan đã nóng như lửa đốt. Một lúc lâu sau cô quay sang Lương Hạ, nhấn mạnh từng chữ một:
“Lương Hạ! Cho dù tớ không thể, cậu cũng phải về nước S. Bằng mọi giá!”
Giọng nói của cô vang lên rất nhẹ nhàng, nhưng trong khung cảnh này, nó như một tảng đá lớn rơi xuống những đóa sen nở rộ giữa mặt hồ, khiến người ta choáng váng.
“Không được!” Lương Hạ nhào cả người lên ghế lái, đôi mắt đỏ ửng dường như đã sắp khóc tới nơi.
Hạ Nhi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó xoay người cầm lấy đầu vai Lương Hạ, chỗ cổ tay có vết máu loang lỗ, da tay có nhiều chỗ bị xước, rõ ràng là vết tích sau khi cửa kính xe bị vỡ để lại, từng từ từng chữ nhấn mạnh:
“Con ngốc! Cậu phải rời khỏi đây. Cậu ở đây chỉ làm vướng tay vướng chân tớ thôi. Cậu phải rời đi thì tớ mới có hi vọng sống.”
“Hạ Nhi! Bọn họ… bọn họ không phải người của Dung Lạc sao?”
“Không phải!” Hạ Nhi đưa ra một câu trả lời chắc nịch.
“Bọn người đó muốn giết cậu!” Lương Hạ thêm một câu khẳng định. “Không sai! Người bọn chúng nhắm đến là tớ. Vậy nên cậu nhất định phải sống. Phải sống và trở về nước S bằng mọi giá!”
Khuôn mặt Lương Hạ ngay lập tức tái mét.
Hạ Nhi vừa nói xong, khoảnh khắc quay sang Lãnh Thanh, cô nhẹ giọng thở dài khẽ khàng:
“Lãnh Thanh! Coi như bổn tiểu thư nợ cô một cái mạng! Tôi xin cô hãy đưa Lương Hạ an toàn rời khỏi đây. Nếu bổn tiểu thư còn sống, nhất định sẽ báo đáp cô ân tình này.”
Lãnh Thanh quay đầu nhìn trọn vẹn gương mặt của Hạ Nhi. Trong màn đêm yên tĩnh, trông cô càng xinh đẹp hơn, dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn, quầng sáng trong suốt bao trùm lên bóng hình cô, càng soi rọi khuôn mặt thuần khiết tuyệt mỹ ấy.
Lãnh Thanh cúi đầu, bờ môi mỏng khẽ nở một nụ cười như gần như xa, nhưng lại che giấu rất nhanh.
Theo cô cả quá trình, Lãnh Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, lúc cô hơi nghiêng mặt, cúi đầu xuống, hoặc lúc cô bình tĩnh gan dạ giải quyết vấn đề, hoặc lúc cô trượng nghĩa lo lắng cho tính mạng của người cô yêu thương, trong cõi lòng băng giá của Lãnh Thanh không khỏi xuất hiện một điều khác lạ. Dưới ánh đèn, gương mặt cô trắng trẻo, nghiêm túc nhìn về phía trước, lông mi dài cong vυ”t khẽ run rẩy, nói những đề nghị như giọt sương rơi thẳng xuống nơi đáy sâu trái tim một cách khẩn thiết.
Lãnh Thanh không thể không thừa nhận, cô quá đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta choáng ngợp và mất tự chủ, đôi khi chỉ là nhẹ nhàng thu lại ánh mắt cũng đẹp tuyệt trần.
Cho dù xung quanh Lãnh Thanh không thiếu những người đẹp kinh diễm thế tục, nhưng nữ nhân như cô quả thật chính là người xinh đẹp nhất Lãnh Thanh từng gặp.
Nhiệt độ trong xe rất thấp, có vầng trăng điểm xuyến càng toát lên sự giá lạnh thấm sâu vào trong cốt tủy.
Càng về đêm không khí càng náo nhiệt. Xe xuyên qua rực rỡ đèn đường, qua bóng những hàng cây dưới ánh trăng, hai chiếc xe phóng nhanh trên đường lớn. Hạ Nhi thỉnh thoảng lại liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn về phía trước, cô đánh tay lái rẽ vào một đường nhỏ, sau một hồi rẽ trái rồi rẽ phải, chẳng mấy chốc, chiếc xe đó đã bị cô cắt đuôi thành công, không thấy bóng dáng đâu.
Hạ Nhi nắm vô lăng, đôi mắt hổ phách ngước mắt lên nhìn biển chỉ đường, chuẩn bị vòng vèo một đoạn nữa. Ai ngờ, xe vừa đi ra khỏi đường nhỏ, chiếc xe màu đen kia không biết từ đâu chui ra, xông đến trước mặt cô. Một cú phanh xe tuyệt đẹp, đỗ lại chắc chắn, chặn đầu đường đi của cô.
Phía trước là địch, phía sau lại không đường lùi, cô tiến không được lùi không xong, chỉ biết nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt.
Bịch, một tiếng động cực khẽ.
Hạ Nhi dứt khoát đẩy cửa xe bước ra ngoài.
“Hạ Nhi!” Lương Hạ kinh hoảng gào ầm lên, cũng muốn tung cửa xe bước xuống. Lãnh Thanh lập tức chồm người qua kéo tay Lương Hạ giữ lại, trầm trọng lắc đầu.
Chiếc xe màu đen chắn đường cũng tắt máy, bốn cánh cửa xe mở ra, theo đó là bốn nam nhân cao lớn khí thế bức người, một trong số bốn tên còn mang theo gậy sắt, tên cầm đầu mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, từng bước tiến về phía Hạ Nhi, ngữ khí có phần kinh ngạc:
“Hạ tiểu thư! Cuối cùng cô cũng chịu lộ mặt rồi. Chúng ta vừa có một màn truy đuổi khá ấn tượng đấy.”
“Các người biết tôi là ai. Xem ra là người quen, thông tin cũng nhanh nhạy như thế. Hẳn là người trong đại gia tộc. Thế nào? Bà ta cuối cùng cũng không thể chờ được nữa sao?”
Dưới ánh trăng, giọng nói của Hạ Nhi cũng lạnh lẽo như chính ánh mắt màu hổ phách của cô, giống như ánh trăng tan vào nước tràn vào đôi mắt, rải lên đó một lớp màng mỏng manh lạnh lẽo. Tên nam nhân cầm đầu trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi không che giấu sự kinh ngạc cùng tán thưởng.
“Hạ tiểu thư! Cô thật sự rất thông minh.”
“Các người muốn gì?” Hạ Nhi lạnh giọng.
“Chúng tôi thật sự cũng là làm theo mệnh lệnh. Chủ nhân không muốn để cô sống. Vì thế, mạng của cô đêm nay nhất định phải bỏ lại.” Tên nam nhân cầm đầu nhẹ nhàng đáp.