Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Tiêu cảm giác cánh tay có chút tê dại, nhẹ nhàng động một chút, Thượng Quan Uyển Nhi đã tỉnh lại, vội vã di động thân thể đem cánh tay của Tần Tiêu kéo ra, cười hì hì nói:
– Đây là giấc ngủ ngon nhất, an ổn nhất trong cuộc đời này của ta. Không nghĩ tới so với một mình nằm ngủ còn an ổn hơn nhiều, cảm giác trong lòng đặc biệt kiên định, an toàn, coi như là chuyện lớn bằng trời cũng không cần ta đi quan tâm.
Tần Tiêu ha hả cười, đến hôn lên Thượng Quan Uyển Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của nàng, nói rằng:
– Sau này đều có ta ở cùng ngươi, ngươi có thể được ngủ ngon rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ lại một chút, liền vội vàng nói:
– Vậy Tiên nhi thì phải làm thế nào cho phải? Nói vậy tối hôm qua nàng khẳng định là không có ngủ ngon rồi.
Tần Tiêu cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ:
– Tiên nhi…
– Không bằng…
Tần Tiêu cười tà ác:
– ba người ba người cùng ngủ chung đi.
– Đi đi, ngươi…!
Thượng Quan Uyển Nhi ngượng ngùng đẩy Tần Tiêu một cái, trốn vào trong ổ chăn:
– Loại sự tình xấu hổ này cũng chỉ bại hại như ngươi mới nghĩ ra được…Rời giường đi, đổi giường đơn, hì hì!
Tần Tiêu xoay người rời giường, mở ra cửa tủ, lấy ra một cái giường đơn, đặt ở đầu giường, lại chui vào trong chăn:
– Ngươi cứ ngủ như vậy, ta đổi sang giường đơn, ngươi lại ngủ một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi nhô đầu ra, cảm kích cười nói:
– Nghĩ không ra, ngươi thật đúng là ân cần…
Tần Tiêu cười:
– Người từng trải mà, chung quy là phải hiểu được nhiều chút. Sau này bảo nha hoàn đun nước nóng cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đi.
Dứt lời cứ như vậy đem giường đơn mở ra, rời giường nằm. Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách ở trên giường nhẹ nhàng lăn lộn, để Tần Tiêu đem khăn trải giường rút ra. Tần Tiêu nhìn trên giường một cái:
– A, rải hai cái khăn trải giường nè! Xem ra lại là Tiên nhi an bài đi sao. Ha ha, nàng coi như là có kinh nghiệm, thật tốt.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng gật đầu:
– Là Tiên nhi an bài, ta nào biết đâu rằng…
Tần Tiêu cúi xuống ở trên khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái:
– Ngươi còn ngủ thêm chút đi. Ta đi ra ngoài, xem trong phủ có chuyện gì cần an bài không? Tiện thể gọi nhà hoàn tới giúp ngươi đun chút nước nóng tắm rửa.
– Ừm…
Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt tràn ngập yêu thương, thỏa mãn, hai mắt mông lung như nước:
– Đi thôi, lão công..
Tần Tiêu nghe được trong lòng sảng khoái một trận, ôn nhu cười nói:
– Được, lão bà…
Ra khỏi phòng động phòng, Tần Tiêu gọi hai nha hoàn đi qua an bài chuyện này, giống như buổi sáng mỗi ngày đi tới hậu viện, đã thấy Phạm Thức Đức đang từ bên ngoài đi vào, thấy Tần Tiêu, liền vội vàng không ngừng đi về phía hắn.
Tần Tiêu nghi hoặc nói:
– Xảy ra chuyện gì vậy, Phạm tiên sinh?
Phạm Thức Đức có chút khẩn trương nói rằng:
– Tối hôm qua ta khởi hành đi Giang Châu, trừ đem sổ sách tiêu dùng tháng trước lấy đi, cũng thuận tiện thu mua một vài thứ. Kết quả từ chỗ Thứ Sử Hà Khai nghe được một ít tin tức kinh người.
Sáng sớm sương mù chưa tan đi, cả Sơn Trang còn chìm đắm trong một mảnh yên tĩnh tường hòa cùng mừng vui. Thật vất vả các tướng quân Đặc Chủng Doanh mới có ba ngày nghỉ ngơi, cũng đều ôm lấy tiểu nương tử mới cưới đang ngủ say. Ngay cả Dương Ngọc Hoàn sáng sớm nay cũng không có luyện vũ, mà là nghe lời vẫn duy trì an tĩnh, đứng ở trong phòng không có đi ra làm ầm ĩ, miễn cho quấy nhiễu giấc mộng đẹp của mọi người.
Thế nhưng nghe xong buổi nói chuyện của Phạm Thức Đức, sau đó tâm tình của Tần Tiêu dù thế nào cũng đều không thoải mái.
Hậu viện trong một gian phòng, Tần Tiêu ngồi ở trên ghế tựa, nhíu chặt mày lại thành một vùng.
Đám ngũ vương Trương Giản Chi sau khi bị biếm ra khỏi Trường An, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
