“Cái chúng ta cần chính là sự nổi tiếng và sức cuốn hút, đẹp mắt là cái rắm gì! Người đại diện, người đại diện là chúng ta kiếm tiền từ minh tinh, chúng ta dùng danh tiếng của họ, cô gái này là minh tinh nhưng một chút danh tiếng cũng không có, tôi khẳng định sẽ không được chọn.” Hạ Phồn Hoa đặc biệt khẳng định nói.
“Không phải người đại diện là Đại sứ hình tượng sao, đại sứ hình tượng nhất định phải đẹp mắt!” Cố Lan San tức giận phản bác, “Tô Kiều Kiều cũng là đại sứ hình tượng được hai năm rồi, thẩm mĩ của tất cả mọi người đều đã mệt mỏi rồi!”
“Nhưng cô đừng quên, tháng trước ca khúc mới nhất của Tô Kiều Kiều bán được rất nhiều, danh tiếng đang lên rừng rực, bao nhiêu quảng cáo mấy chục triệu xin cô ta chụp ảnh cô ta đều không nhận!”
“Vậy thì sao?” Cố Lan San nghe Hạ Phồn Hoa thổi phồng Tô Kiều Kiều như vậy, thì một tầng lửa trong lòng cô bốc lên, “Tôi chính là cảm thấy Tô Kiều Kiều không được chọn, tôi chính là cảm thấy nữ minh tinh này có thể được chọn!”
“Chớ có nói đùa, Lan San, cô có tin hay không thì tùy cô, lần này chín mươi phần trăm Tô Kiều Kiều có khả năng trúng tuyển.”
“Không thể nào!” Cố Lan San khinh thường quay đầu đi, dù có thế nào cô đều không để cho Tô Kiều Kiều làm đại sứ hình tượng của Thập Lý Thịnh Thế, nhất thời quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hạ Phồn Hoa, hỏi: “Anh dám cùng tôi đánh cuộc một lần không?”
“Đánh cuộc thì đánh cuộc!” Hạ Phồn Hoa suy nghĩ một chút, Thịnh Thế cưng chiều Cố Lan San nhưng cũng không thể cầm Thập Lý Thịnh Thế ra cười đùa được, cái người này từ trước đến giờ đều công tư phân minh, cho nên anh không sợ chút nào mở miệng, “Nếu như là Tô Kiều Kiều, tôi bảo cô làm gì, cô phải làm cái đấy, nếu như chọn minh tinh cô chọn này, cô muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, nếu như là người khác thì coi như là hòa, như thế nào?”
“Được!” Cố Lan San không chần chờ chút nào đã cũng Hạ Phồn Hoa định ra kết cục.