Hắn tự mình tiến hành, nâng Thần tí cung làm thành một góc bốn mươi lăm độ bắn một mũi tên. Quả nhiên mũi tên rơi xuống tận cùng sân khí nghiệm.
Khoảng cách từ chỗ hắn và mục tiêu cũng phải chừng hai trăm năm mươi bước. Đỗ Văn Hạo lại dùng chân đạp vào nỏ, đích thân lên tên. Hắn cảm thấy thao tác rất đơn giản chỉ là có chậm hơn một chút so với cung tên. Dù sao thì cũng là nỏ phải dùng cả tay chân mới có thể nạp tên được.
Sau khi bắn thử mũi tên đầu, Đỗ Văn Hạo cho người mang tới một bộ trọng giáp khoác lên cọc gỗ hình người ở khoảng cách trăm bước. Hắn lại giơ Thần tí cung bắn ngay năm mũi tên. Toàn bộ các mũi tên đều trúng đích.
Đỗ Văn Hạo tới gần kiểm tra kết quả. Toàn bộ năm mũi tên đều xuyên qua trọng giáp, cũng dâm xuyên ra phía sau cọc gỗ. Đỗ Văn Hạo liên tục gật đầu. Hắn bỏ Thần tí cung thay bằng Hoàng hoa cung và Hắc tất cung cùng với Khiêu đăng nỏ bắn thí điểm.
Tầm bắn xa nhất của chúng chưa tới hai trăm bước, rõ ràng không bằng Thần tí cung.
Hơn nữa hai cây trường cung đó ở khoảng cách một trăm bước cũng không thể xuyên thủng trọng giáp, còn nỏ thì có thể miễn cưỡng bắn thủng nhưng lực đạo đã yếu không thể xuyên ra sau cọc gỗ.
Cho dù là tầm bắn xa hay lực xuyên thì tất cả đều không bằng Thần tí cung.
Đỗ Văn Hạo khấp khởi vui mừng, hắn cầm Thần tí cung hỏi: “Đồ chơi này rất tốt. Ai đã làm ra cái này?”
“Là Lý Hoành, là lão binh tượng vừa mới bị phạt roi”.
“Là người đó sao?’ Đỗ Văn Hạo kinh ngạc hỏi: “Ông ta giữ chức gì trong sở quân khí?”
“Không có chức gì, chỉ làm việc ở tác phương chế tạo Thần tí cung”.
Quả thực Đỗ Văn Hạo giở khóc giở cười. Một chuyên gia vũ khí quân sự như vậy mà chỉ được sử dụng như một binh tượng bình thường trong sở quân khí. Hắn tức giận nói: “Người ta đã làm ra thứ vũ khí tốt như vậy, đáng phải được thăng quan, xứng đáng được ban thưởng. Các ngươi không đề bạt ông ta làm quan cũng không nói làm gì, các ngươi lại còn đánh ông ta. Các ngươi không thấy như vậy là quá lắm sao?”
Viên quân khí giám vội vàng cười nói: “Đại tướng quân vẫn không biết chứ ông già này tính cách ngang ngược, không phục quản lý. Lần trước ông ta làm ra Thần tí cung, Hoàng Thượng rất tán thưởng, đã ban thưởng cho ông ta rất nhiều ngân lượng gấm vóc. Sau đó ông ta bắt đầu dựa vào công lao, gây chuyện ở tác phường, yêu cầu tăng tiền lương cho binh tượng, yêu cầu giảm bớt thời gian sản xuất, hết yêu sách này tới yêu sách kia. Không đồng ý ông ta xúi giục binh tượng bãi công, mấy lần có ý định bỏ trốn vì vậy mới dụng hình với ông ta”.
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng hỏi: “Tiền lương của binh tượng bao nhiêu?”
Đỗ Văn Hạo biết vấn đề này viên quân khí giám càng không trả lời được nên hắn hỏi trực tiếp viên phó quân khí giám.
Phó quân khí giám vội vàng đáp: “Binh tượng đều lĩnh lương như nhau. Tiền lương năm văn, lương thảo năm thạch một tháng. Hàng năm mùa xuân, đông đều có quần áo. Tơ lụa năm thất, vải bông một cân”.
Chế độ đãi ngộ này tương đương với binh sĩ Cấm quân cấp thấp, ít hơn một bậc so với quân nhân cấp trung.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo không ngừng cảm thán, hắn lại hỏi: “Hàng ngày bọn họ làm việc như thế nào?”
“Buổi sáng bắt đầu từ giờ thìn hai khắc đến tối giờ tuất hai khắc ( tức từ tám giờ sáng tới tám giờ tối ). Giữa trưa nghỉ nửa canh giờ ăn cơm”.
Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt nói: “Đòi hỏi mỗi một ngày làm việc chỉ nghỉ có nửa canh giờ ( mười một tiếng ), số lượng công việc nhiều như vậy, chế độ đãi ngộ thấp, lại còn không được tự do ra vào, làm việc không tốt còn bị phạt roi da. Điều nay so với chế độ nô lệ lại còn độc ác hơn. Theo như ta thấy, ngươi ta bỏ trốn là bình thường. Bọn họ không khởi nghĩa chính là đã không phụ lòng các ngươi” Một Tể chấp nói ra những lời này thì có thể thấy vị Tể chấp này đã bất mãn cực điểm với công việc của sở quân khí.
Lập tức viên quân khí giam biến sắc, trán ông ta càng toát mồ hôi lạnh như mưa vậy.
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: “Theo ta thấy Lý Hoành cũng là người rất trượng nghĩa. Ông ta yêu cầu tăng lương tháng, giảm bớt công việc là hoàn toàn đúng. Hơn nữa ông ta lên tiếng là vì mọi người. Ông ta làm ra cung nỏ tốt như vậy, chính là công thần cảu Đại Tống, ngay cả tiên đế cũng không ngớt khen ngợi ông ra. Ngược lại các ngươi đem trói người ta lại, dùng roi da đánh người ta. Các ngươi đối đãi với công thần như vậy sao? Hừ”.
Viên quân khí giám sợ hãi tột cùng nói: “Ty chức biết tội”.
“Biết tội? Cũng chưa hẳn. Ngươi biết ngươi có tội gì không?”
“Ty chức, ty chức không nên trách phạt Lý Hoành”
“Hừ. Trước đây ông ta làm việc ở chỗ nào?”
“Ở tác phường Thần tí cung”.
“Đây mới là tội của ngươi” Đỗ Văn Hạo chỉ tay vào viên quân khí giám nói: “Phải biết dùng người đúng vào mục đích. Ngươi là người phụ trách quan trọng nhất của sở quân khí mà ngươi lại không biết dùng nhân tài của mình. Lý Hoành sáng tạo ta Thần tí cung tân tiến, uy lực như vậy, rõ ràng ông ta có kinh nghiệm nghiên cứu chế tạo vũ khí, nên đặt ông ta vào chỗ nghiên cứu trong sở để ông ta nghiên cứu ra càng nhiều vũ khí tốt càng tốt. Ngươi ngược lại coi ông ta chỉ như một binh tượng khiến cho tài trí của ông ta bị một công việc bình thường làm lãng phí. Đây chính là sự đáng trách của ngươi”.
“Dạ dạ” Viên quân khí giám khom người chắp tay thi lễ, sắc mặt ông ta trắng bệch.
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: “Sở quân khí của chúng ta có chuyên ngành chuyên môn nghiên cứu chế tạo vũ khí mới không?”
“Điều này” Viên quân khí không biết hay là sợ hãi, khẩn trương theo thói quen ông ta lại quay đầu nhìn viên phó quân khí giám.
Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi làm gì vậy? Ngay cả sở quân khí có bộ phận nghiên cứu chế tạo vũ khí hay không ngươi cũng không biết sao?”
“Ty chức, ty chức” Hai chân viên quân khí giám run rẩy, ông ta định quỳ xuống dập đầu.
Viên phó quân khí giám vội vàng chắp tay thi lễ đáp: “Hồi bẩm Đại tướng quân, bỉ sở vẫn chưa thành lập tác phường nghiên cứu chế tạo binh khí”.
Đỗ Văn Hạo cau mày suy nghĩ một lát rồi hắn nói với viên phó quân khí giám: “Một lát nữa ngươi phái người tới Ngũ Vị đường của ta, lấy Kim sang dược của Ngũ Vị đường về cho Lý Hoành. Mặc khác ngươi hãy đưa cho ông ta năm mươi lạng bạc, xem như là sở quân khí bồi thường cho ông ta. Hãy nhận lỗi với ông ta, nói cho ông ta biết sau khi ông ta dưỡng thương xong bản tướng quân sẽ có việc trọng dụng ông ta”.
Viên phó quân khí giám vội khom người trả lời.
Sau đó Đỗ Văn Hạo tiếp tục kiểm tra. Hắn đi tới kho để cung nỏ. Ở đây có từng hòm cung nỏ đã sắp sẵn, chuẩn bị vận chuyển rới tiền tuyến cùng các địa phương khác.
Hơn mười binh tượng đang đóng gói cung nỏ và tên.
Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua các thành phẩm trong kho vũ khí rồi buồn bực hỏi: “Các ngươi không có hoả thương sao?”