– Uyển nhi, tục ngữ nói quốc gia hưng vong, ngươi cũng không muốn phu quân ngươi làm một cái máy ăn cơm, tạo cứt đấy chứ? Lần này ta tự thỉnh cầu bị biếm ra khỏi triều đình. Kỳ thực cũng bất quá là giấu tài lui lại để tự bảo vệ mình mà thôi. Ta đã sớm nói trước, đám người Trương Giản Chi không có kết cục tốt. Hiện tại quả nhiên ứng nghiệm. Ai! Phiền phức lớn!
Thượng Quan Uyển Nhi hơi bĩu bĩu miệng, nhẹ nhàng ngồi vào bên người Tần Tiêu:
– Thế nhưng ngươi một hư chức tướng quân nho nhỏ, Hầu gia hư danh có thể làm được chuyện gì đây? Trừ phi có thể đem ngươi lần thứ hai gọi trở về trong triều đảm nhiệm chức vụ. Thế nhưng cho dù trở lại có thể thế nào nha, đè áp được qua Vi Hậu và Võ Tam Tư nhất đảng sao?
Tần Tiêu chậm rãi mà lại bất đắc dĩ lắc đầu:
– Nói thật là, trong lòng ta một chút căn cơ cũng không có. Đám người Trương Giản Chi kiên quyết không có kết cục tốt gì, không được chết yên thân. Ta phỏng chừng, Võ Tam Tư sẽ âm thầm phái người đi ám sát ngũ vương. Uyển nhi, ngươi ở trong triều nán lại thời gian dài, đối với Võ Tam Tư khẳng định tương đối quen thuộc. Hắn người này là như thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi suy tư một trận, nói rằng:
– Võ Hoàng khi còn tại thế, từng nhiều lần muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn. Vốn dĩ sao, hắn cũng chính là một công tử quần áo lụa là, thân không có sở trường. Chỉ có một môn tâm tư lấy lòng người khác, đem Võ Hoàng lừa gạt rất hài lòng. Tin tưởng hiện tại hắn đang dùng biện pháp ngày trước, đi lừa gạt hoàng đế và hoàng hậu.
– Không chỉ vậy chứ?
Tần Tiêu cười nói:
– Hắn còn cùng với hoàng hậu vui chơi ở trên giường nữa.
– A…
Thượng Quan Uyển Nhi kinh nghi kinh nghi:
– Năm xưa Võ Tam Tư và hoàng đế thủy hỏa bất dung, hôm nay lại… Thực sự là quá hoang đường! Hoàng đế thật đúng là…quá hồ đồ!
Tần Tiêu cầm thư tín nhìn ngó xung quanh, cười khổ từng đợt nói rằng:
– Bức thư tín này là từ Trường An gửi đến nơi đây, tốt xấu cũng mất một hai tháng. Tính toán, hiện tại đám người Trương Giản Chi khẳng định đã dữ nhiều lành ít rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi rất là bất mãn nhìn Tần Tiêu, đứng dậy nhẹ nhàng ngồi vào trong lòng hắn:
– Ngươi và Tiên nhi khi thành thân, cũng là bàn những chuyện này sao?
Tần Tiêu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lấy lại tình thần, áy náy ôm Thượng Quan Uyển Nhi vào lòng:
– Xin lỗi nha. Uyển nhi! Ta cũng là quá lo lắng sự tình ở Trường An. Từ lúc nhận được phong thư này, ta ở trong lòng sẽ không quá thoải mái. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, động phòng hoa chúc đây! Đến, chúng trước uống một chén rượu giao bôi hợp hoan!
Thượng Quan Uyển Nhi cười dài cầm lấy chén rượu:
– Ta vừa mới rót rượu ngươi chưa từng phát hiện sao? Đến đây đi, đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Dứt lời đưa cho Tần Tiêu một chén.
Hai người cánh tay giao nhau, uống xong một chén rượu giao bôi. Tần Tiêu buông chén rượu xuống, cười nói:
– Nươi cũng đừng ăn dấm chua nữa. Khi ta và Tiên nhi thành thân, chẳng có được mấy người, chỉ là bày một cái bàn ở nhà, người một nhà thân thiết chúc mừng tượng trưng một chút. Đâu có được như ngày hôm nay hoa sĩ đại kiệu, làm đủ tư thế như vậy…
Thượng Quan Uyển Nhi nhắm mắt lại. Khẽ nhếch khuôn mặt, nói nhỏ:
– Hôn ta…
Tần Tiêu nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa, trong trắng lộ hồng của Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng cũng là từng đợt rung động, quay về phía môi đỏ mọng của nàng hôn lên đó. Thượng Quan Uyển Nhi hơi nghiêng đi thân thể, vòng lên cái cổ của hắn, ôn nhu hôn trở lại.
Năm xưa cùng Lý Tiên Huệ kết hôn, có càng nhiều là tính ngẫu nhiên. Hôm nay cùng Thượng Quan Uyển Nhi còn lại là lo lắng chờ đợi lúc hợp. Rất có cảm giác tu thành chính quả. Tần Tiêu ôn nhu ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, ghì vào trong lòng, hôn say đắm.
Một lúc lâu sau, hai người mới nhẹ nhàng tách nhau ra. Thượng Quan Uyển Nhi nhắm chặt hai mắt, lông mi nhẹ nhàng mà run run. Trên mặt đã hồng như mẫu đơn, nũng nịu tựa hồ có thể bóp ra nước được.
Cùng Lý Tiên Huệ so sánh, Thượng Quan Uyển Nhi thiếu chút e thẹn, càng có vẻ chủ động và cuồng dã. Để Tần Tiêu có một phen cảm giác tư vị khác. Hai người ôm nhau đi tới bên giường ngồi xuống, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi mở mắt ra. Đã cảm thày khát vọng yêu thương mông lung hiện lên. Tần Tiêu nhất nhất thay nàng cởi ra búi tóc, trâm cài, khuyên tai.