– Không có gì, chẳng qua là cảm thấy lãng phí những linh thú hiếm hoi này thật đáng tiếc, muốn tìm hai con trở về cho hai tên thị nữ làm vật cỡi, thế nhưng không hiểu phương pháp thuần dưỡng, cho dù là bắt trở về cũng chỉ phí công.
Mấy người trở về phía sau không bao lâu, bọn Miêu Nghị đột nhiên phát hiện không biết ba người Cổ Tam Chính đi đâu rồi, ra ngoài động tìm khắp nơi cũng không tìm được.
Đợi đến lúc gặp lại được ba người, trên tay mỗi người đều có mấy cái túi linh thú. Đàm Lạc ném một cái cho Miêu Nghị:
– Đây là hai con Ô Lân Hống, không kém hơn Bích Giáp Truy Phong Thú của chúng ta, phương pháp thuần dưỡng trong này.
Y lại ném cho Miêu Nghị một miếng ngọc điệp.
Miêu Nghị ngạc nhiên, rót pháp lực vào túi linh thú điều tra, chỉ thấy hai con mãnh thú răng nhọn móng nhọn, thân thể phủ một lớp vảy đen như mực. Đầu giống như mãnh hổ, mọc sừng dài ghê rợn, trên cổ còn có một vòng lông dày giống như bờm sư tử, trán có cắm cương châm, đang ngủ mê man bên trong túi linh thú.
Quay đầu lại phát hiện Cổ Tam Chính và Diệp Tâm cũng ném mấy túi linh thú cho Triệu Phi và Tư Không Vô Úy. Ngay cả Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân cũng có phần, chuyện này khiến cho hai người vui mừng hớn hở ra mặt.
Miêu Nghị cũng không nghĩ tới chẳng qua mình chỉ thuận miệng nói, bọn họ lập tức chạy đi bắt đám linh thú này về. Chắc chắn trong đó công lao Đàm Lạc là lớn nhất, tự nhiên người của Ngự Thú môn có thủ đoạn đối phó những linh thú này.
Nhìn ba người khoanh chân ngồi vào bên cạnh tĩnh tọa, Miêu Nghị không nhịn được hỏi:
– Không phải là các ngươi muốn tìm ta báo thù cho ba đại phái sao? Hiện tại đưa vật này cho ta, vạn nhất ta chết ở trên tay các ngươi, chẳng phải là tặng không vật này sao?
Diệp Tâm trợn trừng mắt xem thường, nhắm hai mắt lại, Đàm Lạc cười khổ xong cũng là như vậy.
Ngược lại Cổ Tam Chính nhàn nhạt nói:
– Lục Thánh phái người tới thay đổi quy tắc trò chơi, hiện tại chúng ta cần ngươi. Nếu không chúng ta cũng không nắm chắc có thể còn sống trở về báo cáo kết quả với sư môn. Đã có lý do, cũng có thể giải thích với sư môn.
Nói xong nhắm hai mắt lại không lên tiếng.
Miêu Nghị cười ha hả, đã sớm nhìn ra ba tên này không có ý báo thù.
Triệu Phi cũng lắc đầu cười một tiếng, Tư Không Vô Úy vui vẻ nói:
– Nhìn người khác giết tới giết lui mãi ta cũng cảm thấy ngứa tay. Ta nói này lão đệ, thân thủ của ngươi dưới tình huống này quả thật là vô địch, hiện tại phần lớn của cải mười tám vạn tu sĩ tích lũy cả ngàn năm đều tập trung ở trong tay những người này, làm một chuyến còn hơn cả chúng ta làm phủ chủ bao nhiêu năm, chẳng lẽ ngươi cũng không động lòng?
– Xem thử hãy nói, chờ đồ tập trung vào trên tay thật ít người hãy động thủ cũng không muộn, dù sao bọn họ cũng không chạy thoát!
Miêu Nghị mỉm cười nói một câu, khoanh chân ngồi ở bên cạnh, ném Nguyện Lực Châu vào trong miệng.
Thật ra thì thân thể của hắn đã khôi phục từ mấy ngày trước, chẳng qua là không muốn xuất chiến, nhân cơ hội tu luyện mà thôi.
Cũng không phải là hắn sợ gì, mà là ra trận liều mạng không tránh được sẽ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Đánh đến lúc này, tu sĩ tham dự còn lại có thể nói là cao thủ như mây, hở một chút là gặp phải đội ngũ do mười cao thủ Thanh Liên cửu phẩm tạo thành, người ta cũng không phải kém cỏi bất tài.
Mấu chốt nhất chính là, tuyệt chiêu một thương mười biến kia của hắn tiêu hao thật sự là quá lớn, bản thân không chịu nổi, không thể nào thường xuyên lấy ra sử dụng. Cho nên hoặc không dùng, hoặc là sẽ dùng ở chỗ có thể phát huy tác dụng tối đa. Hiện tại xuất chiến không kiếm chác được bao nhiêu, đợi đến cuối cùng lúc sắp kết thúc, đại đa số của cải tập trung lại, lúc ấy xuất thủ kiếm một khoản cũng không muộn. Nếu quá mức tham lam cũng không được, năng lực cũng có hạn.
—————