Trương Viễn Hoài không đi xa, hắn dựa vào thân cây, ở trong gốc khuất nhìn cảnh tượng này không khỏi chậc lưỡi: “Rẻ tiền.”
Đột ngột hắn nói tiếp: “Có một chuyện cô ta nói rất đúng.”
“Chuyện gì?” Đại Lợi đau tim hỏi.
Hắn đem điện thoại ra vừa gõ tạch tạch vừa nói: “Đã đến đây rồi, về thì phí công lắm.”
[Người em yêu: Cho em ba mươi phút đến rạp chiếu phim.]Trần Hạ Duy nghe tiếng tin nhắn liền lú đầu ra khỏi máy tính.
Hả hả hả??? Gì vậy?
Do hôm nay đọc quá nhiều tin tuyển dụng nên Trần Hạ Duy bị “say” chữ, cậu không tỉnh táo lắm, một phút sau mới load được, ngay lập tức không nhịn được mà hét lên thảm thiết, vội vàng chạy đi thay đồ.
Aaaa!!!! Chết mẹ, suýt quên tóc giả!
Lúc Hạ Vy ba chân bốn cẳng chạy đến nơi thì đã trễ năm phút rồi, vừa thấy hắn liền chấp tay thành khẩn: “Xin lỗi, xin lỗi, em đến muộn rồi.”
Hạ Vy trong bộ dạng gấp gáp có phần tùy hứng, đã trang điểm nhưng vẫn không thể che giấu nỗi thâm quầng mắt, nhưng cũng nhờ vậy mà nhan sắc thần tiên của cô mới có chút giống người phàm.
Nội tâm Trương Viễn Hoài: Đáng yêu quớ~
“Không sao, còn vừa đúng giờ chiếu phim.” Hắn không nhịn được giơ tay xoa đầu cô.
Nội tâm Hạ Vy: Amen, xin đừng có rớt bộ tóc giả.
Phim dài hai tiếng, xem xong trời cũng đã tối. Lúc này đèn hai bên bờ sáng lên những màu sắc lung linh, Trương Viễn Hoài và Hạ Vy ngồi trên bãi cỏ mềm nhìn cảnh đêm lộng lẫy.
Giữa không gian thoáng đãng của đất trời, tiếng inh ỏi xa xăm của phương tiện giao thông và dòng người vội vã dường như không thể xen vào hai người. Gió đêm mang chút mát lạnh thổi tới làm những đóa hoa dại khẽ đong đưa theo nhịp, mặt nước dao động nhẹ cuốn theo những ánh đèn phản chiếu nhảy múa, sao trời trước mắt tỏa sáng,… tất cả như cố gắng nhuộm lên màu lãng mạng, Hạ Vy tò mò hỏi hắn: “Anh thích hoàng hôn hay đêm sao?”
Rất nhanh Trương Viễn Hoài đã có câu trả lời: “Hoàng hôn.”
“Tại sao vậy? Chẳng phải anh nói hoàng hôn nhìn buồn à?” Cô hiếu kì.
Trương Viễn Hoài xoay đầu đối diện với ánh mắt thuần khiết của cô, bỗng nhiên nở nụ cười. Có trời mới biết lòng Hạ Vy đang dậy sóng như nào, chỉ mình cô biết nụ cười của hắn giờ khắc này câu dẫn ra sao.
Hắn giải thích: “Chẳng phải em hứa sẽ đến trước hoàng hôn sao? Hoàng hôn có đôi, như vậy thì không buồn nữa.”- Hắn hỏi cô: “Còn em thì sao?”
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Hạ Vy tình ý nồng đậm nói: “Năm phút trước là hoàng hôn, từ giây phút này đến cuối đời là nơi có anh.”
“Dẻo miệng gớm!” Hắn không nhịn được bật cười.
Đoạn đang ngắm cảnh, Hạ Vy đột ngột hỏi với giọng điệu mang đầy tâm sự: “Anh, tháng ba năm sau, liệu chúng ta có thể hạnh phúc như bây giờ không?”
“Sao phải là tháng ba? Mỗi ngày chúng ta đều hạnh phúc, hạnh phúc đến cuối đời.” Trương Viễn Hoài chém gió.
‘Ting’ Chuông báo tin nhắn vang lên phá tan không khí ái muội.
Hạ Vy mất tự nhiên nhắc hắn: “Anh có tin nhắn kìa.”
Trương Viễn Hoài kiểm tra điện thoại, hóa ra là thông báo phỏng vấn lại.
“Phát Đạt? Tuy công ty này mới thành lập, quy mô còn nhỏ nhưng các dự án qua tay họ đều được hoàn thành xuất sắc, rất có triển vọng!” Cô không ngại chen đầu vào nhìn ké tin nhắn của hắn, thế mà hắn cũng không đẩy cô ra.
“Em muốn anh vào công ty này không?” Bỗng nhiên Trương Viễn Hoài hỏi cô.
Hạ Vy nghe hắn hỏi vậy không hề cảm thấy vui mừng vì được sủng ái, ngược lại lo lắng quan tâm hắn: “Sao vậy? Anh không thích hả? Không thích thì chúng ta tìm công ty khác, anh đừng miễn cưỡng bản thân.”
Trương Viễn Hoài đúng là chê công ty này nhỏ, nhưng sau sự việc hôm nay, hắn cảm thấy không thể cứ mãi thất nghiệp được.
“Có liên quan gì? À mà sao cậu không mách với cô ấy chuyện của Trác Nhân?”
“Hai người họ là bạn cùng chung cư, tao có thấy chỗ đó rồi, rất tốt. Với tính cách lương thiện của em ấy, chắc chắn sẽ nhường cô ta chỗ đó, vậy em ấy phải ở đâu? Trọ của tao tàn như vậy, sao dám ủy khuất em ấy? Em ấy có đồng ý, tao cũng không đành lòng. Mà tìm chỗ khác thì tao không yên tâm, chắc chắn cũng không tốt như chung cư đó được. Hơn hết, tại sao phải để con nhỏ rẻ tiền kia được hời?”
Nghe một tràn của hắn, Đại Lợi bỗng nhiên cảm thấy pha “đầu thai” này chủ nhân đáng giá quá.
“Ờ nhưng mà liên quan gì với việc chọn công ty kia?”
“Nếu tao không có công việc ổn định thì chừng nào mới giàu được? Em ấy cũng nói rồi, công ty đó khá có triển vọng.”
Cuối cùng cả đoạn hội thoại này tổng kết ra được cái gì? Chính là vì Hạ Vy ah~ ah~ ah~
Đại Lợi cao hứng không thôi, bỗng nhiên có cảm giác toại nguyện như người bố thấy con trai cua được con dâu vậy.
Nhưng mà đáng tiếc thật, tình tiết không đợi Trương Viễn Hoài.