Hiện giờ, hắn mới thật sự cảm giác được lợi ích to lớn của túi thảo dược đối với hắn.
Không gian măm mét khối, chỉ cần bình thường hắn chú ý góp nhặt, nếu có chuyện không may nào đột nhiên phát sinh như bị giam giữ hay cầm tù, thì ít nhất hắn cũng sẽ không dễ dàng bị chết đói, hay chết khát.
Tiếng chặt cây ‘bang bang’ vang vọng trong rừng, mặt trời dần xuống, chờ khi Mãnh gọi Nghiêm Mặc trở về phòng đá, thì hắn đã nhặt được chừng ba mươi ký quả phỉ.
Vì để che dấu, hắn dùng da thú hốt một đống quả phỉ về.
Con người, chỉ cần trong tương lai tràn ngập hy vọng, thì cho dù lúc đó có gian khổ cỡ nào đều có thể cắn răng chịu đựng.
Mỗi ngày Nguyên Chiến đều bận rộn với đống đá tảng, hắn còn bớt thời giờ làm một cái nồi đá cho Nghiêm Mặc, một cái vại nước, hai con dao đá, và một cái cưa đá.
Còn Mãnh thì mỗi ngày thân thiết với đám gỗ, thậm chí không cần thầy dạy cũng biết dùng cưa đá cưa những khúc gỗ dài nặng thành từng tấm ván.
Nghiêm Mặc nhìn như nhẹ nhàng nhất nhưng kỳ thật không hề thoải mái chút nào, ngoại trừ đảm nhiệm toàn bộ công tác thuộc da, đồng thời còn phải phụ trách nấu nước, nướng thịt cho mọi người, còn phải dỗ Cửu Phong.
Trừ lần đó ra, hắn còn phải không ngừng thu thập thêm những thứ hữu dụng cho mình.
Tuy rằng bận bù đầu, nhưng Nghiêm Mặc vẫn rất vui vẻ, đặc biệt là khi hắn phát hiện mình giao lưu với Cửu Phong càng ngày càng dễ dàng.
Nguyên Chiến và Mãnh cũng rất vui vẻ, bởi vì vào buổi chiều thứ ba sau trận tuyết đầu tiên, bọn họ rốt cuộc cũng có thể vào ở trong phòng đá.
Mãnh vui đến mức lộn mèo mấy chục cái trong căn phòng đá.
Nguyên Chiến muốn nhóm lửa ở ngoài phòng, nhưng bị Nghiêm Mặc khuyên: “Đào hố lửa trong phòng đi, có thể hong khô hơi ẩm, xua khí lạnh, trong phòng cũng sẽ ấm áp.”
Ba người vào trong phòng đá, Cửu Phong ở bên ngoài đi quanh phòng đá vài vòng, cuối cùng thò cái đầu chim vào từ cửa sổ, vui vẻ kêu: “Khặc khặc, ục ục ục ục.”
Không biết vì sao, Nghiêm Mặc cảm thấy mình nghe ra ý đối phương, con chim lớn tựa hồ đang nói: Cái hang này hay ho đó, làm cho ta một cái với!
Nghiêm Mặc vỗ đầu, cảm thấy mình bị hoang tưởng rồi, hắn sao có thể hiểu Cửu Phong đang nói cái gì? Đây chắc chắn là ảo giác, chắc chắn là do mấy ngày nay hắn quá mệt mỏi rồi, trời quá lạnh, làm đầu óc hắn cũng teo lại luôn.
“Sao vậy?” Nguyên Chiến thấy một màn như vậy.
Nghiêm Mặc lập tức buông tay: “Không có gì, tôi đang nghĩ nên bài trí căn phòng này như thế nào mới tốt.”
“Bài trí?”
“Ừ. Tuy không cần làm vách ngăn, nhưng tốt nhất cũng phải chia khu, như vậy là có thể dựa vào tính chất để sắp xếp dụng cụ và vị trí hố lửa.” Nghiêm Mặc mặc kệ bọn họ có hiểu hay không, đi một vòng quanh phòng, suy xét nên bài trí thế nào.
Tuy rằng tạm thời hắn chưa ngủ ở nơi này, nhưng ban ngày vẫn sẽ ra ra vào vào ở đây, vì để bản thân thoải mái, hắn cũng muốn suy nghĩ kỹ lưỡng. Huống chi hắn còn định lấy căn phòng này làm mô hình, nghiên cứu ra căn phòng có tính thực dụng cao hơn, sau đó lừa Nguyên Chiến và Mãnh thừa dịp mùa đông không có việc gì làm thì xây cho hắn một phòng đơn.
“Chiến!?” Mãnh đang hưng phấn chạy quanh đột nhiên cả kinh kêu to.
Nghiêm Mặc quay đầu lại, liền thấy Nguyên Chiến mới vừa rồi còn đang nói chuyện với hắn đột nhiên hai mắt nhắm lại, ngã ra sau.
Mãnh nhanh chân lao tới, đỡ được thân thể Nguyên Chiến đang ngã xuống, nôn nóng hô to: “Chiến!”
Nguyên Chiến chìm vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Nghiêm Mặc là người bình tĩnh nhất, quỳ trên mặt đất bắt mạch cho Nguyên Chiến, chỉ huy Mãnh đào một cái hố lửa tạm thời trong phòng, mang mồi lửa từ bên ngoài vào, đồng thời nhóm thêm bốn đống lửa ở bốn góc phòng.
“Anh ta không sao, chỉ là quá mệt mà thôi.” Nghiêm Mặc dùng vẻ mặt uy tín nhất mà nói.
Mãnh đang sốt ruột thấy Nghiêm Mặc bình tĩnh như vậy thì đột nhiên cảm thấy yên tâm, dần dần bình tĩnh trở lại: “Làm tôi sợ muốn chết! Tôi biết cái năng lực đó Chiến không thể dùng bừa như vậy.”
Quả nhiên là có liên quan đến việc anh ta sử dụng cái năng lực đó. Nghiêm Mặc cẩn thận kiểm tra thân thể Nguyên Chiến, tình huống thân thể Nguyên Chiến kỳ thật cũng không nhẹ nhàng bâng quơ như hắn nói, thậm chí còn có hơi gay go.
Mạch tượng này chứng tỏ không chỉ thân thể bị tổn hại, mà đồng thời còn bị khí lạnh xâm nhập, khí huyết ứ đọng, chân khí trong cơ thể rối loạn.
Nói tóm lại là tinh khí tiêu hao quá mức, năng lực sử dụng quá độ khiến thân thể không chịu nổi.
Hơn nữa, lúc trước chân còn từng bị thương nhưng không được trị liệu thích hợp, sau đó trong thời gian dưỡng thương từng bị nhiễm lạnh. Mà lúc này, hơn nửa tháng trước, Nguyên Chiến chẳng những sử dụng năng lực quá sức chịu đựng của cơ thể, đồng thời còn phải chịu đựng cả cái chân đau ngồi trong gió lạnh tuyết lạnh mà đẽo đá, đến tận lúc này, khí lạnh ẩn nấp trong thân thể mới bạo phát.
Cũng may là thân thể Nguyên Chiến vốn khỏe mạnh, nếu không bây giờ hắn mà ngã xuống thì không phải là hôn mê nữa rồi, mà trực tiếp chuẩn bị quan tài cho hắn luôn là vừa.
Nếu không có Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến có thể tự mình khôi phục được hay không, có thể qua được tai nạn này hay không, điều đó vẫn không thể xác định. Bởi vì nếu không có bác sĩ trị liệu hoàn toàn và điều dưỡng cho hắn, thì dù hắn có qua được lần này, lần sau cũng sẽ không còn may mắn nữa.
Chờ đống lửa làm ấm mặt đất, Nghiêm Mặc mới bảo Mãnh dời một đống lửa đi, trải cỏ khô và da thú, khiêng Nguyên Chiến qua.
“Tôi phải châm cứu trị liệu cho anh ta, cho dù anh nhìn đến thấy gì cũng đừng hỏi tôi…… mà tốt nhất là đừng nhìn.”
“Tôi biết, cậu muốn sử dụng phương pháp của tư tế.” Mãnh nhìn những bông lửa nổ tí tách và tro bị gió thổi bay tán loạn trong phòng, cậu đi ra ngoài cửa đứng cản gió lạnh thổi vào.
Cửu Phong vốn dĩ rất muốn chen cả người vào từ cửa sổ, nhưng khi thấy Mãnh đốt một đống lửa trong phòng xong nó liền tức giận bay đi.
“Anh treo mấy tấm da thú chưa thuộc lên cửa sổ đi…… Không treo được hả? Đục lỗ được không? Phía trên hai bên sườn cửa sổ ……”
Mãnh xấu hổ kêu to: “Cậu không cần phải nói, tôi biết làm như thế nào mà!”
“Đừng ngượng ngùng, Mãnh, anh thông minh hơn anh nghĩ đấy.” Nghiêm Mặc thuận miệng động viên: “Treo rèm cửa xong rồi thì giúp tôi đun một nồi nước.”
Nghiêm Mặc không động tay động chân gì với bệnh trạng trong người Nguyên Chiến, bởi vì hắn khinh thường.
Có lẽ hắn không tôn trọng sinh mệnh, nhưng hắn tôn trọng y thuật của mình.
Vấn đề của Nguyên Chiến nếu chỉ châm cứu thôi cũng không giải quyết được, còn phải dưỡng bệnh với thuốc một thời gian dài.
“Anh may mắn lắm đấy, có thể được Cửu Phong đưa đến nơi này. Nếu là ở bộ lạc Nguyên Tế, cái gì cũng không có, tôi có muốn giúp anh, thì cũng không thể trị tận gốc vấn đề của anh được.”
Trong ngày, hắn châm cứu cho Nguyên Chiến hai lần, giữa chừng Nguyên Chiến tỉnh lại một lần, nhưng bị Nghiêm Mặc dùng kim châm đâm cho một cái lại ngất đi: “Bây giờ anh cần ngủ một giấc, cứ thả lỏng đi, nhóc con, đừng làm hỏng cái ‘bảng hiệu’ của tôi.”
Buổi tối, Nghiêm Mặc dặn Mãnh chú ý giữ ấm cho Nguyên Chiến, sau đó đi ra ngoài với Cửu Phong đã tới cửa đón người.
Hôm sau, Nghiêm Mặc và Mãnh lại đi vào rừng, tìm thêm nhiều loại dược thảo nữa mang về.
Lúc trở về, hắn bảo Mãnh đi nấu nước, trực tiếp đổ nước vào cái vại Nguyên Chiến mới làm ra mấy hôm trước, rồi đốt lửa chung quanh lu nước.
“Cậu muốn làm gì?” Mãnh rất tò mò.
“Nấu Nguyên Chiến.” Người nào đó kiềm chế hưng phẩn, cười mỉm chi.
Hai ngày sau.
Nguyên Chiến mỗi ngày đều bị nấu một lần, hắn ghé vào thành lu nước, trong mắt mang theo thần sắc phức tạp, nói: “Người trong bộ lạc đều biết, nếu một người có thần huyết nồng đậm được sinh ra, thì họ chẳng những có thể trở thành chiến sĩ lợi hại nhất, mà còn có thể thừa kế một phần sức mạnh của thần bộ lạc đó.”
Nghiêm Mặc lấy một cục nước đá qua làm ghế ngồi, vừa bôi muối lên thịt tươi vừa trào phúng nói: “Ù uôi, vậy anh là đứa con của thần có thần huyết nồng đậm hả?”
Nguyên Chiến bĩu môi: “Mỗi người chúng ta đều là con của thần. Mày là tư tế mà Sơn Thần chọn, không phải càng gần với thần hơn tụi tao sao?”
“Đừng có đố kỵ, nếu anh muốn mỗi ngày ngủ chung với thần, thuận tiện bắt bọ chó đút cho nó ăn, thì tôi có thể đề cử anh cho nó.”
Mãnh đang dùng ‘kết cấu lồi lõm’ Nghiêm Mặc chỉ ráp cái ván cửa cười ha ha, xen mồm: “Tôi nghe anh tôi nói, lúc tộc Tức Nhưỡng mới gia nhập bộ lạc, có người có thể thao túng đất đai và nham thạch, cho nên bộ lạc mới chọn ngọn núi đá kia làm nơi cư trú. Nhưng sau khi tộc trưởng tộc Tức Nhưỡng đời cuối cùng, cũng là người cuối cùng có được loại năng lực này trở về với vòng tay của Đại Địa Chi Thần, trong bộ lạc liền không còn chiến sĩ nào có được năng lực giống như thần nữa, ngay cả tù trưởng và Tranh là chiến sĩ mạnh nhất trong bộ lạc cũng không thức tỉnh năng lực như vậy, Chiến cũng là người tộc Tức Nhưỡng. Tư tế đại nhân nói đó là bởi vì ba tộc dung hợp, nhưng tù trưởng đại nhân lại nói chỉ cần là chiến sĩ, nỗ lực thì sẽ có một ngày xuất hiện sức mạnh của thần.”
“Vậy còn anh? Sao anh lại thức tỉnh năng lực này? Chẳng lẽ anh là tộc trưởng đời sau của tộc Tức Nhưỡng?” Nghiêm Mặc lấy làm kinh ngạc, nhưng cả tộc Tức Nhưỡng chỉ có một mình Nguyên Chiến xuất hiện năng lực này thôi sao? Vậy vì sao hắn lại dấu diếm?
Nguyên Chiến khịt mũi coi thường cái suy đoán của Nghiêm Mặc: “Ai nói người kế thừa vị trí tộc trưởng là người có thần huyết nồng đậm nhất? Tộc trưởng của tụi tao từ trước đến nay đều là người mạnh nhất trong tộc, mỗi một tộc nhân tụi tao đều có khả năng thức tỉnh năng lực đó, chỉ là có người thì sớm, có người thì phải tới cấp ba thậm chí là cấp bốn mới xuất hiện. Sau này Tranh cũng có thể thức tỉnh, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
“Nhưng anh thức tỉnh sớm hơn người khác.” Nghiêm Mặc bắt lấy trọng điểm: “Chuyện này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ tư chất của anh hơn người khác, hay là ở anh xuất hiện sự lại giống?”
Nghiêm Mặc rất tò mò đối với dị năng tồn tại trong thế giới này.
Mà căn cứ vào một ít truyền thuyết có từ thời thượng cổ ở thế giới cũ, từ xa xưa, có lẽ nhân loại trên địa cầu cũng có thể có năng lực giống như thần tiên, nếu nhưng truyền thuyết không phải truyền thuyết mà lại là sự thật, vậy chẳng phải nguyên nhân việc người đời sau trên địa cầu mất đi năng lực cũng giống như người nơi này sao? Là vì giữa các tộc có sự thông hôn thường xuyên khiến cho thần huyết dần dần bị pha loãng, cho nên năng lực của thần cũng dần dần biến mất?
Có điều đây là một luận điểm đầy mâu thuẫn. Bởi vì nếu các tộc mà không thông hôn, chỉ sinh sản với người trong tộc, vậy cho dù có xuất hiện một vị thần thì sao? Cả tộc cũng không thể kéo dài, có một ông thần cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, nếu truyền thuyết về thần là thật, vậy thần lại từ đâu đến?
Đối với nghi vấn của Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến rất thành thật mà trả lời: “Tao cũng không biết vì sao. Nó tới thì tới, không có báo trước.”
Nghiêm Mặc không hài lòng với đáp án này, lại hỏi: “Nếu năng lực này thức tỉnh là chuyện bình thường, vậy sao anh phải giấu diếm? Lúc trước anh che giấu chuyện này trong bộ lạc đúng không? Chỉ có mấy người bạn của anh là biết đúng không? Mà những người đó cũng đi theo cùng trong chuyến tìm muối đúng không?”
Mãnh cướp lời: “Đúng, cả bộ lạc chỉ có tôi, anh tôi, Điêu và hai anh em Đại Hà là biết chuyện này.”
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, cảm thấy người này không phải người sẽ chủ động nói ra bí mật của mình, lập tức hỏi: “Bất đắc dĩ hả?”
Nguyên Chiến đen mặt, vươn tay sờ sờ vết sẹo hình thanh đao trên mặt, nhớ lại: “Lúc ấy tình huống rất nguy hiểm, giáo trong tay bọn tao đều đã phóng ra ngoài, bên người không có vũ khí gì, chỉ có một khối đá thật lớn, nhưng bọn tao không động đậy được gì nó, nó quá lớn, mà Thổ Long thì đã đuổi đến, lúc ấy tao chỉ nghĩ nếu có thể tạc vỡ được tảng đá kia thì tốt rồi…… Kết quả, khi tao sờ lên, nó thật sự vỡ ra một nửa.”
Mãnh hưng phấn tiếp lời: “Có đá làm vũ khí, tụi tôi liều mạng chọi con Thổ Long kia, cuối cùng dọa nó chạy đi. Lúc ấy tụi tôi cũng giật nảy mình, khi thổ long chạy trốn rồi, Chiến bỗng nhiên té xuống đất, mới đầu tụi tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó là anh tôi đoán ra được.”
“Vậy vì sao các anh muốn dấu diếm? Chiến sĩ trong bộ lạc có được năng lực như vậy không tốt sao?”
Nguyên Chiến và Mãnh đều trầm mặc.
Nghiêm Mặc lại hiểu ra: “Là bởi vì lão tư tế?”
Nguyên Chiến không nói gì, Mãnh cay đắng gật đầu: “Thu Thực đại nhân vẫn luôn sợ hãi kẻ khác thay thế người tộc Hắc Nguyên đảm nhận vị trí tù trưởng bộ lạc, bởi vì lão là tư tế tộc Hắc Nguyên. Lúc trước, bởi vì ba tộc trong bộ lạc ngoại trừ tù trưởng, không có chiến sĩ nào khác thức tỉnh năng lực thần huyết của tộc mình, lão cảm thấy rất yên tâm. Nhưng người lão muốn lên làm tù trưởng đời kế tiếp lại không giỏi bằng Tranh của tộc Tức Nhưỡng, cũng chẳng giỏi bằng Chiến cũng là người tộc Tức Nhưỡng, thế là lão không vừa mắt Chiến, nếu để lão biết Chiến thức tỉnh năng lực của tộc Tức Nhưỡng sớm như vậy ……”
“Tao không muốn có một ngày nào đó uống miếng nước rồi nằm ra đất dậy không nổi nữa, cũng không muốn lúc ra ngoài đi săn đột nhiên phát rồ, cho nên tao quyết định dấu diếm chuyện này.” Nguyên Chiến thẳng thắn nói.
Nghiêm Mặc nghe vậy liền nhướng mày, thủ đoạn dùng độc của lão tư tế này chắc cũng không tồi. Ngay sau đó hắn hỏi: “Lần này bị bắt ra ngoài tìm muối, có phải anh đã tính toán mặc kệ kết quả như thế nào, sau này cũng sẽ không trở về bộ lạc Nguyên Tế nữa?”
Nguyên Chiến thoáng trầm mặc trong chốc lát: “…… Ừm, trừ phi tao trở thành chiến sĩ cấp bốn, nếu không tao sẽ không trở về, tao không muốn bộ lạc bởi vì tao mà chia rẽ.”
Ầy, còn trung tâm với bộ lạc lắm. Nghiêm Mặc lắc đầu: “Cấp bốn…… Bây giờ anh chỉ mới cấp hai, chờ lên tới cấp bốn biết phải chờ tới năm nào tháng nào?”
Nguyên Chiến nâng mắt lên, bất thình lình nói: “Bây giờ tao đã lên tới cấp ba.”
“Cái gì?” Nghiêm Mặc và Mãnh cùng kêu ra tiếng.
Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc, cảm thấy hắn không phải đang giả bộ kinh ngạc, cũng rất nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì những gì mày làm cho tao nên tao mới thăng cấp sao?”
“Hả?!” Nghiêm Mặc há to miệng.