Bạch Phong Tịch mới đó mà đã uống hết ly thứ 4 định gọi ly thứ 5 thì bị Dạ Phàm ngăn lại.
“Cậu mời tôi đến đây để ngồi xem cậu uống đấy à?”
“Ha ha… Cũng không sai biệt lắm, tôi cần người lát nữa cõng tôi về đấy nhé!” Bạch Phong Tịch cười 2 tiếng, nửa đùa nửa thật đáp.
Đúng thật ý định ban đầu của cậu gọi Dạ Phàm đến cũng chỉ là cần người đến đón về. Đương nhiên không thể để đồng bạn chung trường biết được vì Bạch Phong Tịch luôn luôn giữ hình tượng anh trai ngoan sạch sẽ. Để bọn họ thấy cậu ở đây nốc rượu liên tục thì không hay cho lắm
Dạ Phàm cũng hùa theo đùa giỡn
“Cậu nói đùa hay thật đấy, nhìn cái cơ bắp như gà luộc của tôi đi. Cậu nghĩ tôi có thể cõng nổi cậu về tới nơi an toàn à”
Sẵn tiện cũng khoe luôn cái cơ bắp nhão nhoẹt của mình.
Bạch Phong Tịch được 1 phen cười ha hả.
Mà đúng thật như lời cậu ta nói. Nửa tiếng sau Dạ Phàm nửa vác nửa kéo Bạch Phong Tịch lên xe taxi chạy về nhà.
Dạ Phàm ngồi lên xe vuốt mồ hôi chảy ròng ròng. Có lẽ cậu nên rèn luyện thêm chỉ số thể lực rồi!!!
Kết quả y hệt lần trước, rượu vào thì lời ra. Lúc đầu 1 chữ cũng không chịu hé môi nhưng đến khi Dạ Phàm đỡ được Bạch Phong Tịch về đến nhà, cậu ta đã bắt đầu không nhịn được mà kể ra bí mật của mình.
“Này, tôi đã kể cho cậu nghe là tôi học khoa Thanh nhạc của Đại học Q chưa nhỉ”
Bạch Phong Tịch không đợi Dạ Phàm trả lời mà đã nói tiếp
“Ai lại nghĩ, một tên có ước mơ làm nghệ sĩ như tôi lại mắc chứng bệnh sợ biểu diễn trước đám đông chứ “
Bạch Phong Tịch cười tự giễu, không phòng bị tiết lộ một ít về quá khứ của mình. Dạ Phàm lúc đọc truyện chưa từng thấy cảnh cậu ta tâm sự với người khác nhiều như vậy. Hầu hết quá khứ đau khổ Thụ chính đều chỉ giữ riêng ở trong lòng không chia sẻ với bất kỳ ai.
Ban đầu cũng vì cái thiết lập này của tác giả mà Dạ Phàm đã đau lòng không ít nhưng bù lại gian đoạn sau khi trọng sinh Bạch Phong Tịch đã trở nên mạnh mẽ rất nhiều, nói chung là bàn tay vàng không thiếu 1 chương nào.
So với lần trước liên tục khóc lóc thì lần này Bạch Phong Tịch có vẻ bình tĩnh dị thường Dạ Phàm ban đầu còn hoài nghi có phải hay không cậu ta không hề say.
Lúc chuẩn bị đi ngủ thì lại thấy Nhất Thiên gửi tin nhắn đến. Cậu nhóc xem ra khá rành các loại sản phẩm công nghệ. Mà, con nít thời nay mới có 2,3 tuổi đã được cầm iPhone rồi mà, đâu thể nào so sánh với thế hệ trước được.
[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình lần trước chúng ta chụp chung nè, con có chỉnh sửa 1 chút độ sáng và màu]Còn đính kèm theo cái GIF khuôn mặt như kiểu muốn hỏi “con có giỏi không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
2. Tước Đăng Tiên
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng
=====================================
(✌゚∀゚)☞
[Con đăng lên vòng bạn bè rồi đấy, bọn họ có vẻ khá ghen tị với con… Ha ha ha…]2 người nhắn được vài phút thì cậu nhóc đã ngủ quên mất.
Vòng bạn bè của Nhất Thiên ngoài bạn bè chung lớp ra thì còn có người trong gia đình nữa.
Tần Viễn hiếm khi vào weibo nhưng lại khá thường xuyên kiểm tra wechat. Cũng vô tình nhìn thấy tấm hình chung của 2 người.
Trong tấm ảnh, Nhất Thiên ngồi lọt thỏm giữa 2 chân Dạ Phàm,cậu một tay ôm lấy cậu nhóc một tay cầm điện thoại. Trên khuôn mặt là nụ cười ôn nhu không thể giấu. Ánh mắt hơi cụp xuống vốn ngoan ngoãn nay lại tràn ngập ý cười. Trên người lại mặc áo ngủ có hình mặt gấu cười toe toét.
Đại khái từ trên xuống dưới đều là bộ dạng thiếu niên thanh thuần sạch sẽ.
Thế nhưng, qua vài lần tiếp xúc Tần Viễn hiểu được… Dạ Phàm người này mỗi khi ánh mắt cậu ta nhìn hắn luôn mang theo vài tia phản nghịch. Rõ ràng trong lòng không thích nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười giả tạo.
Ting… Ting… Là tin nhắn của Người đại diện Tống Thần.
[Tôi đã cố gắng hết sức rồi, Vương đạo nhất quyết không muốn cắt cảnh hôn đi. Cậu có muốn nhờ Tần tổng can thiệp không?]Tần Viễn nhìn tấm ảnh bị thanh thông báo tin nhắn chồng lên
[Không cần phiền anh ấy, tôi tự có cách]Quá trình quay phim có vẻ không được suôn sẻ cho lắm. Cẩn thân mật duy nhất mà Tần Viễn hoàn thành được, đó là cảnh mà hắn đã tập luyện trước với Dạ Phàm. Lúc nhìn thấy tấm hình của Dạ Phàm làm hắn nhớ lại lần đó.
Cảm xúc của Tần viễn đối với cậu không hiểu sao đã thay đổi đôi chút. Có lẽ vì càng tiếp xúc nhiều càng dễ nhận thấy sự thu hút toát ra từ cậu ta.
“So với lần đầu gặp mặt cũng là dễ nhìn hơn….” Tần Viễn nhỏ giọng lầm bầm.