“Dùng Miên Tức thuật để pha trà, sư phụ mà biết khéo tức chết.” Cẩn Tiên công công cười khẽ.
Cẩn Ngọc công công buông chén trà xuống, như đang tự nói với mình: “Chúng ta phải lựa chọn.”
“Chúng ta không thể lựa chọn. Trong triều có ba vương gia, bốn tướng quân, năm thượng thư cùng với mấy tòa thành trên giang hồ, vài đại thế gia, bọn họ đều có thể có lựa chọn của mình. Nhưng ngũ đại tổng quản của đại nội không thể lựa chọn, trên cuộn giấy giấu trong tấm biển trên Thái An điện viết tên ai, chúng ta phải chọn người đấy.” Cẩn Tiên công công ngưng cười, nói với vẻ nghiêm túc.
“Nhưng ta muốn chọn.” Cẩn Ngọc công công nói rất thản nhiên, nhưng mỗi chữ đều như đập mạnh vào trong lòng Cẩn Tiên công công.
“Cẩn Ngọc! Ngươi!” Cẩn Tiên công công kinh hãi.
“Cẩn Ngọc nói rất đúng, giờ phút này trong cuộn giấy trên tấm biển đó còn chưa viết tên!” Ngay lúc này, một giọng trầm đột nhiên vang lên, ánh sáng tím lóe lên, trong điện nhiều thêm một người.
Mắt to mày rậm, không giận mà uy.
Đại tổng quản chưởng kiếm, Cẩn Uy công công.
“Còn chúng ta, có thể ảnh hưởng tới cái tên cuối cùng được viết lên trên cuộn giấy đó, rốt cuộc là ai.” Một giọng nói mang theo ý cười tiếp lời, ngoài điện có thêm một bóng người mập mạp, gương mặt tươi cười nhưng trong mắt ẩn chứa vẻ sắc bén khó lòng phát hiện.
Tổng quản chưởng ấn, Cẩn Ngôn công công.
“Ba tháng trước ngươi triệu tập hội nghị tổng quản, nói với chúng ta ngươi gặp người đó ở Đại Phạm Âm tự. Tới giờ chúng ta lại nhận được tin, người đó đã bước vào Tuyết Nguyệt thành. Chuyện này nói nên rằng trận cờ mà chúng ta tưởng rằng đã tàn cục lại sống dậy. Trước đây chúng ta là quân cờ, nhưng hiện giờ chúng ta có thể trở thành người chơi cờ.” Cẩn Ngôn công công bước vào đại điện.
“Người chơi cờ? Cẩn Ngôn, ngươi quá coi trọng mình rồi đấy.” Cẩn Tiên công công cười lạnh nói.
Cẩn Ngôn công công vẫn mỉm cười đáp: “Khi ngươi vẫn là một tiểu thái giám, có từng nghĩ mình sẽ trở thành tổng quản chưởng hương có thể quản lý cả Hồng Lư Tự không? Giờ ngươi đứng trên địa vị cao, sao không nghĩ tới chuyện bước lên thêm tầng nữa, tay hái sao trời?”
“Tay hái sao trời?” Cẩn Tiên công công cười lạnh, toàn thân tỏa ra kiếm khí mãnh liệt khiến toàn bộ đại điện lay động.
“Từ nhỏ hai người các ngươi đã thích cãi nhau, tới khi nào mới sửa được cái tật xấu này đây.” Cẩn Ngọc công công đứng dậy từ trên ghế, tay vung nhẹ lên, ép luồng kiếm khí lạnh lẽo kia xuống.
Cẩn Tiên công công hừ lạnh một tiếng: “Ngũ đại tổng quản nghe lệnh của hoàng thượng hành sự, chúng ta được sư phụ thu dưỡng từ nhỏ, sư phụ đã bao giờ nói những lời đại nghịch bất đạo như tay hái sao trời chưa?”
“Ta chỉ nói tay hái sao trời, chứ chưa nói muốn tranh sáng với nhật nguyệt. Cẩn Tiên, ngươi nhạy cảm quá đấy.” Cẩn Ngôn công công cũng xua tay hòa giải.
Cẩn Uy công công cầm kiếm đứng đó với bộ mặt uy nghiêm, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cẩn Ngôn nói không sai. Nếu là trước đây đương nhiên chúng ta chỉ có thể chờ đợi thánh thượng lựa chọn. Nhưng nếu người đó lại xuất hiện, rất nhiều chuyện sẽ thành bất đồng. Hiện nay chỉ có chúng ta biết, nhưng một khi hắn bước vào Tuyết Nguyệt thành, như vậy càng ngày càng nhiều người sẽ biết. Chúng ta không thể chờ được. Lúc trước ngươi cưỡi khoái mã suốt mười ngày từ nước Vu Điền về Thiên Khai, chẳng phải cũng vì nguyên nhân này ư?”
Cẩn Tiên thở dài, không trả lời.
“Một năm qua có tới mấy chục tốp người ngựa rời khỏi Thiên Khải thành. Các ngươi có biết bọn họ đi đâu không?” Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên phía sau đại điện.
Bốn người đều kinh ngạc, người nào mà có thể lặng lẽ xuất hiện phía sau bọn họ không có chút khí tức nào? Bọn họ vội vàng quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc mãng bào màu tím, mái tóc bạc trắng đang ngồi trước tượng Phật Đà, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Bốn người vội vàng quỳ lạy: “Đại tổng quản!”
Chỉ dùng thân phận bạn đọc sách lớn lên cùng hoàng đế, không quản lý bất cứ sự vụ nào trong đại nội, nhưng về mặt ý nghĩa lại thực sự là thủ lĩnh tối cao của các hoạn quan – Cẩn Tuyên đại tổng quản.
Cẩn Tuyên đại tổng quản nói tiếp: “Bọn họ chia ra đi tới Tuyết Nguyệt thành, Vô Song thành, Mộ Lương thành, Giang Nam Lôi gia, Thục Trung Đường môn, Ôn gia lâu đời ở Lĩnh Nam, núi Thanh Thành, núi Võ Đang, Thiếu Lâm tự, Vân Lâm tự, thậm chí còn tới Thiên Ngoại Thiên ở ngoài lãnh thổ cùng với Ám Hà không thể tìm ra đang ở đâu. Hầu hết các thế lực lớn trong võ lâm đều bị bọn họ phái người tới. Tranh đấu trong triều đình còn chưa kết thúc, tranh đoạt trên giang hồ đã bắt đầu.
Lúc này bốn người đứng dậy, nhìn nhau vài lần, không trả lời, vì bọn họ cũng không hiểu giờ phút này Cẩn Tuyên đại tổng quản định nói gì.
“Cẩn Ngôn, vừa rồi ngươi nói muốn ảnh hưởng tới cái tên trên cuộn giấy kia?” Cẩn Tuyên đại tổng quản đột nhiên nhìn về phía Cẩn Ngôn công công.
Cẩn Ngôn công công béo mập nghe vậy sợ tới mức mồ hôi đổ đầy đầu, vội vàng quỳ xuống: “Đại tổng quản, Cẩn Ngôn nhất thời khoác loác…”
“Đừng lo, ngươi không cần sợ ta như vậy.” Cẩn Tuyên công công vẫy tay: “Chúng ta vốn là sư huynh đệ, nhưng ta không sống cùng các ngươi từ nhỏ, cho nên từ xưa tới nay không thân thiết như các ngươi với nhau. Nhưng chuyện này hết sức quan trọng, giữa ngũ đại tổng quản chúng ta không được có hiểu lầm lẫn nhau. Người nói không sai, đúng là chúng ta có năng lực ảnh hưởng tới cái tên trên đó. Nhưng chúng ta không cần.”
“Không cần?” Bốn người đều khó hiểu.
“Đúng vậy, không cần. Bởi vì cái tên được viết trên cuộn giấy kia, chắc chắn do chúng ta lựa chọn!” Cẩn Tuyên đại tổng quản cao giọng nói.
Sau lưng bốn người đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, những lời này có thể giải thích theo nhiều hướng, nhưng có một cách giải thích có thể khiến đám người bọn họ lập tức rơi đầu xuống đất.
“Đại tổng quản, hiện giờ chúng ta có nên phái người tới Tuyết Nguyệt thành không?” Chỉ có Cẩn Ngọc công công sắc mặt vẫn như thường, trầm giọng hỏi.
“Không cần. Đám người đó quá nóng vội. Bởi vì trong lòng họ sợ.”
“Chúng ta đợi ở đây thôi.”
“Hắn vào Tuyết Nguyệt thành chỉ là một khởi đầu, chờ tới ngày hắn bước vào Thiên Khải thành, đó mới là lúc chúng ta vào bàn!”