Lâm Nhất nhìn Nhiễm Văn Ninh, nói: “Dưới góc nhìn của mấy kẻ có thâm niên, kì rèn luyện này của đội ngũ cũng có hạn chế khá lớn, huống chi, họ còn phải tuân theo quy định và nhân viên kiểm duyệt của nhiệm vụ, cũng không thể nào đi vào trong một vài nơi nguy hiểm được.”
“Được rồi, cậu đang muốn nói tôi theo không kịp cả bọn, cản trở tiến độ mấy cậu, có đúng không.” Nhiễm Văn Ninh thật sự muốn xách cái tên Lâm Nhất này ra khỏi phòng mình. Đáng thương thay cho cậu, còn phải hi sinh phòng ngủ của mình để đi thảo luận cái vấn đề không nên để cho Trì Thác hay biết này.
Ánh nhìn của Lâm Nhất nhấp nháy một chút, cậu ta vốn cũng không khéo đưa đẩy, nếu có thể, cậu ta cũng thà nói thẳng mấy suy nghĩ linh ta linh tinh trong lòng, dĩ nhiên là, dưới tình huống không chọc tức cái người trước mặt.
“Cái đấy chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, không có liên quan đến bọn Trì Thác.” Lâm Nhất trốn khỏi đôi mắt đang trợn trừng của Nhiễm Văn Ninh, nói như vậy.
Nghe cậu ta nói thế, Nhiễm Văn Ninh chỉ thấy tức tối hơn. Cậu cũng không biết mình nên tức giận hay nên thả lỏng nữa, chỉ có thể hỏi đi hỏi lại một câu trong lòng rằng, trên cái cõi đời này, vì sao lại có cái tên kì lạ như thế này, lại còn cố tình gặp được mình nữa mới hay chứ.
Nhưng nếu nghĩ lại, nếu như Lâm Nhất có thành tích tốt, đẹp trai, tính cách không tệ, biết cách khéo léo đưa đẩy, thì mấy người trong đám Nhiễm Văn Ninh đâu còn có không gian nào để sinh tồn đâu? Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh lại thông suốt rồi. Trời cao mở rộng cửa cho cậu ta, nhưng chỉ mở mỗi cửa sổ gác, không thèm cho cậu ta cái cửa chính nào cả ha.
“Không có chuyện gì ha.” Nhiễm Văn Ninh đột nhiên chuyển thái độ 180 độ. Cậu cười một tiếng, sau đó vỗ nửa bên mặt của Lâm Nhất y chang như đang dỗ dành em trai, “Gọi anh trai cái đi, tôi tha cho cậu liền.”
Lâm Nhất cảm thấy mình nhận về kích thích không thua gì với kích thích lúc đi solo chủ mộng cảnh. Một loạt hành động của Nhiễm Văn Ninh trực tiếp khiến cậu ta treo lên một cái biểu cảm trăm năm khó gặp. Cậu ta nhăn lông mày thành hình chữ bát (八), suýt tí đã không khống chế được nét mặt của mình.
Cậu ta nín thin ngồi trên ghế cả buổi, cuối cùng cũng không mất khống chế, chỉ lạnh lẽo nói: “Anh bỏ tay ra. Hôm nay vào ‘Dưới ánh trăng, Dear Anna’ liền.”
Nhiễm Văn Ninh sửng sốt trong giây lát, hỏi: “Cậu làm việc xong không cần ngủ nghỉ à? Hơn nữa, nếu hai thằng mình một ngủ trước một ngủ sau, cuối cùng sẽ bị lệch chỗ hơi xa trong Dear Anna đấy.”
Lâm Nhất đứng lên, cũng không muốn ở lại chỗ này của Nhiễm Văn Ninh, bèn nói: “Vậy anh ngủ thẳng một lèo tới ba giờ sáng đi, xong rồi tôi qua tìm anh. Lúc sau, anh nói cho tôi biết thời gian nghỉ ngơi bình thường của mình là được rồi, tôi sẽ sắp xếp.”
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh cũng không khóa của phòng mình, chờ Lâm Nhất qua gọi mình dậy. Tuy nhiên, sự thật nói rõ rằng Nhiễm Văn Ninh nghĩ hơi bị đẹp, lúc cậu bị Lâm Nhất đạp tỉnh mộng đúng ba giờ sáng, cậu đều bị hù ngu cả người.
“Ba giờ mười lăm anh ngủ tiếp, dùng tín vật, nghe rõ chưa?”
Nhiễm Văn Ninh ôm mông, nói với Lâm Nhất: “Được rồi, tôi biết rồi, mười phút sau là tôi ngủ được hà.”
Lúc vào “Dưới ánh trăng, Dear Anna”, bọn họ cách nhau khoảng trăm mét. Khoảng cách không quá lớn, đã tốt hơn dự đoán của Nhiễm Văn Ninh khá là nhiều rồi.
Khi ấy, ánh trăng rọi sáng Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất, tạo thành một con đường ánh sáng khá huyền ảo.
Sau khi hai người bọn họ đến gần nhau, ác mộng chân chính của Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu rồi.
“Bây giờ, anh đã có thể cảm nhận được lực công kích từ ý thức, vậy thì trực tiếp bắt đầu đi ha.” Lâm Nhất vừa dứt lời đã xông đến.
Giống như lúc còn trong “Kawagebo”, một giây sau đó, Nhiễm Văn Ninh đã bay ra ngoài thật xa, sau đó, cậu trực tiếp xài thân thể mình chơi lướt sóng trên mặt nước. Sau khi rớt xuống, Nhiễm Văn Ninh khó khăn bò dậy, cậu nhìn Lâm Nhất, nét mặt không thể tin nổi.
Á… Đù…
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy Lâm Nhất hỏi câu tiếp theo: “Đánh nhẹ quá à? Anh cũng không có phản ứng gì cả.”
Đậu xanh rau má!
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp mắng người đã cảm nhận được có một đợt sóng mạnh mẽ lướt trên mặt nước đang lao ùn ùn về phía mình, cậu bèn lật đật cắp đuôi chạy trốn.
Bị đánh bởi ý thức của người chung thế giới, ý thức cũng sẽ không hóa thành sương trắng. Nhiễm Văn Ninh sợ hãi nghĩ, nguyên nhân Trì Thác không có ý muốn đánh cậu là do loại thương tổn đó không giống như thương tổn mà sinh vật trong mộng cảnh gây nên, người đánh người, sẽ thật sự đổ máu.
Trên người Nhiễm Văn Ninh bây giờ chỗ nào cũng đau. Cũng may Dear Anna là một mặt nước, cậu đều nghi rằng mình mà bị đánh văng lên mấy cái mặt xi măng thì đã bị vỡ đầu đổ máu từ lâu lắm rồi.
Nhiễm Văn Ninh tội nghiệp nắm bắt thời cơ, bèn hô lên: “Ngừng một chút!” Sau đó, cậu đặt mông ngồi trên mặt nước. Nhiễm Văn Ninh nhìn tinh thần lực của mình vì đau đớn và sợ hãi mà đã rơi hẳn xuống 352, năng lực nhận biết lại tăng đến 104, sau đó nhìn một cánh tay không thể động đậy của mình. Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn cảm thấy mình gãy xương mất rồi hay gì đó.
Nhiễm Văn Ninh chảy máu mũi.
“Cậu làm cái gì vậy? Cậu muốn tru diệt tôi luôn hả?”
Lâm Nhất chậm rãi đi đến gần cậu từ một nơi không xa, vừa đi vừa đáp: “Anh sợ tới chảy máu cam cơ à? Trong tình huống như vậy thì anh càng phải giữ cho tâm thế mình ổn định.”
“Tôi không có ý đó, cậu ra tay quá tàn ác!”
Lâm Nhất đứng đấy, cũng không nâng Nhiễm Văn Ninh dậy, cậu ta nói: “Tới khi tôi cảm nhận được lực công kích từ ý thức ngoại thân của anh, tôi mới dừng tay.”
Nhiễm Văn Ninh quệt mũi, cũng hạ quyết tâm.
“Được thôi, cậu tiếp tục đi. Tôi cũng không tin mình ép không ra được lực công kích từ ý thức.”
Sau mười phút, Nhiễm Văn Ninh đầu hàng, tối nay đến đây là kết thúc.
Sau khi tỉnh lại, Nhiễm Văn Ninh lau nước mắt sinh lí bị ép ra, cười lẩm bẩm:
“Đau quá… Móa, mình bị ngu hay gì, tự mình tự tìm đường đi ăn khổ.”