“Lưu Tổng đây là vợ anh sao, thật là đẹp đôi!”.
Yên Phi Lộ tay cầm ly rượu vang giơ lên mời bà :”Cảm ơn bà”.
Lưu Trần Lãng vẫn im re không nói một lời nào.
“Lưu Tổng chắc hẳn quen thuộc với nơi này, liệu anh có thể giúp tôi tìm một người được không?”.
“Bà cứ nói, nếu như giúp được tôi sẽ giúp!”.
“Đó là một người phụ nữ tầm tuổi tôi tên Lam Thanh Ảnh, quê ở Thường Châu này còn có một đứa con gái tên Lam Sương tầm tuổi 21 hay 23 gì đấy!”.
Nhắc đến Lam Sương anh chợt dừng lại từng động tác cắt thịt trên đĩa.
“Vậy bà tìm người đó để làm gì?”.
“Lưu Tổng đây là chuyện riêng, không thể nói cho anh được!”.
“Chuyện riêng à!”. Lưu Trần Lãng lắc lắc ly rượu vang trên tay rồi cười nhạt.
“Lam Sương có cha là Lâm Chí đúng chứ!”.
“Đúng thế!”.
Lưu Trần Lãng đứng dậy rời khỏi bàn ăn, trước khi đi còn để lại cho bà một câu.
“Vậy tôi sẽ giúp bà tìm người đó!”.Anh không cần tìm thì cũng thấy được người ấy rồi.
Ra khỏi nhà hàng.
“Yên Phi Lộ, tôi không nói gì chỉ vì giữ thể diện cho gia đình cô, nhưng cô đừng có không biết điều mà làm tới!”.
“Em xin lỗi!”.
“Về Diễm Lệ Uyển đi, đừng theo tôi!”.Anh lạnh lùng đuổi cô ta ra khỏi xe.
2h chiều.
Lam Sương cùng Lưu Anh về nhà bà ngoại, nhưng cô không vào nhà mà chỉ đến vườn hoa cải vàng.
Không khí trong lành, chiều nay trời không nắng gió nhè nhẹ thổi làm cho những cây hoa cải không ngừng chuyển động nhẹ.
“Haha.. không khi trong lành,cảnh hoa đẹp tuyệt sắc quả nhiên rất thú vị”.
Ở giữa đồng hoa cải còn có một cái chòi nghỉ ngơi khá là rộng 10 người vào trong cũng chưa chật hẹp,xung quanh được bao bọc bởi loài hoa hồng nhỏ rất xinh động.
“Ngồi đi,nhảy nhót nhiều như thế lát nữa lại toát mồ hôi ra”.Lam Sương từ từ ngồi xuống ghế bên trong chòi nghỉ.
“Nơi này tuyệt thật đấy!”.