Nàng nhẹ nhàng hành lễ khi thấy chàng gật đầu thì vào ghế mình ngồi. Sự việc diễn ra rất nhanh chỉ trong vài phút đến nhìn chàng nhìn nàng chằm chằm.
– Yến tiệc tiếp tục! Tấu nhạc!
Một vị công công đứng bên cạnh chàng nghe theo ý chỉ của chàng mà ra lệnh. Suốt buổi tiệc chàng cứ suy nghĩ không ngừng về người Dương Nhất sắp xếp.
Rõ là chàng kêu hắn kiếm một người cung nữ dáng người giống nàng rồi dùng chút linh lực biến giống nàng… nhưng sao nàng lại ở đây.
Tư Quân Hàn thì không nghĩ nhiều như vậy. Suốt buổi tiệc nàng luôn uống rượu Thư Nhiễm ở bên cạnh nhắc nhở nàng cũng không nghe chỉ chăm chú uống thôi…1 bình…2 bình…3 bình… cho đến khi bình rượu thứ 8 được bưng lên
. Các đại thần bên dưới thay nhau chúc rượu quan sát từ nãy tới giờ nàng chỉ thấy cha của Hiền Phi là đáng nghi nhất ông ta luôn ngồi im một chỗ ánh mắt đảo ngược qua lại.
Uống xong bình rượu thứ 8 năng dùng ánh mắt ám chỉ cho biểu tỷ đã đến lúc hành động… nàng đứng dậy. Đang định rời khỏi thì một bàn tay kéo lại.
– Nàng muốn làm gì?
Chàng thấy nàng định đi đâu đó thì giữ lại bởi cuộc chiến này sắp bắt đầu rồi nhưng nàng không nói gì chỉ lặng lẽ rời đi. Chàng đã biết trước nàng sẽ đến đây nhưng trong lòng vẫn hơi lo.
– Tiếp theo xin mời vương hậu nương nương với hoàng hậu Thuần Linh lên múa một điệu
Nàng bước xuống đối diện với chàng rồi hành lễ.
Vẫn là vị công công đứng bên cạnh lên tiếng.
– Bẩm Vương Thượng thần thiếp đến muộn nên xin múa một điệu góp vui.
Vừa nói xong nàng liền đi xuống dưới. Lát sau một nhóm người mặc xiêm y đỏ lên múa trước sau đó là Thẩm Huyên đi ra cuối cùng là nàng.
Điệu múa chính thức bắt đầu nàng với Thẩm Huyên phối hợp ăn ý với nhau tạo nên một màn đẹp mắt.
Kết thúc điệu múa trên không trung từ đâu hiện ra hai con phụng hoàng đỏ rực tung cánh bay lên trời rồi biến mất mọi người ở bên dưới khen không ngớt.
Vừa kết thúc điệu múa này thì ở bên dưới một đội binh mã xông vào bao vây hết xung quanh. Các đại thần nháo nhào lên riêng chàng với Tư Quân Hàn ngồi im quan sát. Trương Kỳ cha của Hiền Phi đứng dậy cùng với Tống Hải cha của Thục phi.
– Vương Thượng! Ai ai cũng biết người bị bệnh không thể tiếp quản triều chính được mấy năm nữa hay là người nhường ngôi đi vi thần có thể cho người chết nhẹ nhàng.
Trương Kỳ cao ngạo hống hách y như con gái hắn đúng là cha nào con nấy.
– Xem ra vương thượng không muốn hợp tác rồi! Vậy thì đừng trách ta không khách sáo?
Tống Hải vừa dứt lời một đội binh hùng hổ xông lên bao vây các đại thần.
– Cha! Tống thúc! Hai người đang làm gì vậy.
Trương Nhược Băng thấy vậy sợ hãi lên tiếng.
– Băng Nhi! Con yên tâm cha sẽ không để con chết dần trong cái lãnh cung kia đâu.
Trương Kỳ an ủi con gái mình.
– Vương Thượng! Thần thiếp thật sự không biết chuyện này! Xin người tha cho thần thiếp.
Trương Nhược Băng ở trong cung lâu ngày nên đã phát hiện chàng không bị bệnh cũng không yếu đến vậy. Chàng xoay xoay chen rượu trong tay nhìn xuống dưới.
– Tấu sớ là Trương đại nhân viết con gái chính tay ông đưa đi bây giờ lại đổ lỗi lên đầu bổn vương.
Chàng cười mỉm một cái rồi uống hết ly rượu này. Hai phe đối chiến rất căng thẳng liệu rằng Trương Kỳ với Tống Hải có thành công hay không?
…- Hết chương 42-…