Phác Kiến Nghĩa hài lòng gật đầu, trong bụng bỗng phát ra tiếng ‘ọt ọt’.
Anh ta cười toe: “Đồng chí Đồng, nghe Như Quy nói cô nấu ăn rất cừ. Cô xem, hôm nay tôi vì đợi cô đến cả cơm tối cũng chưa ăn…”
Có thực mới vực được đạo, dù Phác Kiến Nghĩa không lên tiếng, cô cũng sẽ hỏi.
Cô đứng dậy và nói: “Đồng chí Phác muốn ăn gì? Có phải kiêng món nào không?”
Nụ cười của Phác Kiến Nghĩa sắp đến mang tai: “Tôi ăn gì cũng được, cũng chả kiêng kỵ gì!”
– — Chẳng trách to xác như vậy, quả thực là rất dễ nuôi.
Đồng Tuyết Lục nghĩ thầm sau đó đi thẳng vào bếp.
Mấy ngày nay, Đồng Tuyết Lục ngoài chuyện yêu cầu hai anh em Đồng Gia Minh mỗi ngày phải học lại bài vở, còn dạy họ dùng đậu nành và đậu xanh để trồng giá đỗ.
Hiện giờ trong bếp đã có kha khá giá đỗ.
Trong nhà còn chút mì sợi của Ngụy gia bên cạnh cho. Cô dùng mì sợi làm hai bát mì trứng gà rau xanh, lại nhanh tay làm một đĩa rau trộn giá.
Có sẵn mì sợi nên làm rất nhanh, chỉ chưa đầy 20 phút đã xong.
Thật ra Phác Kiến Nghĩa chưa từng nghe Ôn Như Quy nhắc đến tài nấu ăn của Đồng Tuyết Lục. Chỉ là lần trước, Ôn Như Quy chẳng chịu cho anh ta một miếng bánh táo đỏ nào, khiến anh ta cứ canh cánh trong lòng đến bây giờ.
Bây giờ, anh ta húp mì sột soạt, lại được ăn giá đỗ vừa tươi vừa giòn, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.
Đợi Ôn Như Quy trở về, nhất định phải kể chuyện này cho anh biết.
Ai bảo anh không cho anh ta ăn bánh táo đỏ.
Hừ.
===
2 ngày tiếp theo, Đồng Tuyết Lục đều ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Cuối cùng, đến ngày thứ ba, cô đã hỏi được thông tin về gã nhân tình của Mã Mai.
2 ngày trước cô đến, nhà hàng xóm của gã nhân tình lúc nào cũng đóng cửa im ỉm. Đến hôm nay rốt cuộc nhà đó cũng đã mở cửa ra.
Chủ nhà bên cạnh là một bà lão tuổi ngoài 60. Lúc này, con gái của gã nhân tình đang chơi trong sân nhà của bà lão.
Đồng Tuyết Lục lấy cớ muốn mua nhà để tiếp cận bà lão, sau đó từ miệng bà lão moi ra thông tin gã nhân tình.
[— Gã nhân tình: Đoàn Văn Phủ– — Nghề nghiệp: công nhân kỹ thuật của một xưởng sắt thép.
– — Gia đình: có 1 con gái, vợ là thanh niên xung phong.
Anh ta một mình ở Bắc Kinh với con gái. Ban ngày thì giao cho bà lão bên cạnh trông giúp.]
Bà lão không có con cái, chỉ có một đứa cháu ở quê. Chiều thứ bảy hàng tuần bà sẽ xuống quê thăm cháu, đến tối chủ nhật mới về nhà.
Nghe được chuyện này, Đồng Tuyết Lục khẽ giật mình.
Nếu cô đoán không sai, Mã Mai và gã nhân tình hẳn là hẹn gặp nhau mỗi tối thứ bảy.
Bởi vì bà lão đã về quê, nhà bên cạnh còn lại cũng không có người ở. Thế là chuyện tằng tịu của họ sẽ không ai hay biết.
Hỏi thăm tin tức xong, Đồng Tuyết Lục lập tức rút lui.
Ngay sau đó, bên phía Phác Kiến Nghĩa cũng đã có tin tức.
Chồng của Mã Mai làm việc trong đội đào giếng của Cục Thủy lợi. Thường ngày công việc rất bận rộn, thường xuyên phải tăng ca đến 8, 9 giờ tối mới về. Vì Cục Thủy lợi không nằm trong nội thành, nên mỗi tháng ông ta chỉ về nhà một lần.
Cha mẹ chồng của Mã Mai cũng không sống chung với bọn họ mà ở với con trai trưởng. Vì lẽ đó, thứ bảy tuần nào Mã Mai cũng về nhà muộn nhưng không ai nghi ngờ.
Đồng Tuyết Lục thầm chắt lưỡi, phải chuẩn bị để thứ bảy tuần này ra tay.
Đồng Tuyết Lục không thể làm chuyện này một mình, vì vậy cô cho Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín tham gia cùng.
===
Ở khu tập thể.
Đồng gia cũng đã biết chuyện xảy ra với Đồng Tuyết Lục.
Anh cả Đồng nói với vợ: “Em gái chỉ có một mình không biết sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Hay là lúc nào đó chúng ta qua thăm em ấy?”
Trần Nguyệt Linh đang định đồng ý thì thấy mẹ Đồng đi vào nói: “Đi cái gì mà đi? Đi rồi có giúp được gì không?”
Anh cả gãi gãi đầu nói: “Kể cả không giúp được gì, thì cũng nên hỏi han một tiếng mà mẹ.”
Mẹ Đồng khó chịu ra mặt: “Có gì mà phải hỏi? Con xem con bé đổi công việc rồi có nói với chúng ta không? Có đến nhà thăm hỏi han gì đến chúng ta không?”
Trần Nguyệt Linh: “Con nghe nói tiệm cơm nhà nước không thể xin nghỉ, Tuyết Lục có lẽ là không có thời gian.”
Sắc mặt mẹ Đồng vẫn không tốt hơn: “Dù sao 2 đứa cũng không được đi đâu hết. Lúc thật sự xảy ra chuyện chúng ta còn chẳng dám lợi dụng chức quyền mưu lợi. Bây giờ chỉ vì một người ngoài mà 2 đứa lại không phân biệt công tư đi giúp con bé sao?
Lời này khiến anh cả và Trần Nguyệt Linh đều im lặng.
Lần đó, mẹ Đồng ở huyện Duyên Khánh trở về, càng nghĩ càng tức giận.
Đồng Tuyết Lục chuyển vào nội thành lại không biết đến thăm viếng. Chẳng lẽ bà là người lớn mà phải chủ động đến thăm cô sao?
Còn ra thể thống gì nữa Cũng vì cục tức này mà bà không thèm đi gặp Đồng Tuyết Lục. Bây giờ xảy ra chuyện, bà càng không muốn qua đó, cũng cấm không cho con trai con dâu đi.
Bà sợ đến lúc đó Đồng Tuyết Lục lại lên tiếng nhờ con trai con dâu bà giúp đỡ.
Mẹ Đồng đã ra lệnh, 2 vợ chồng Trần Nguyệt Linh đành phải thôi.
===
Bệnh đến như núi lở, tình hình của ông cụ Chung hiện tại rất nguy hiểm. Bệnh viện cũng đã phát giấy báo bệnh nguy kịch.
Cũng may cuối cùng cũng qua khỏi.
Chỉ là với tình trạng sức khỏe của ông cụ hiện giờ, mọi người không dám để ông cụ ngồi xe đường dài đến Bắc Kinh.
Vì thế chuyến đi của Ôn Như Quy lại bị hoãn lại.
===
Chiều ngày thứ bảy.
Đồng Tuyết Lục đưa Đồng Miên Miên cho Ngụy gia trông giúp, sau đó dẫn 2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín ra ngoài.
Cô bảo Đồng Gia Minh ra Cục Bưu chính gọi điện đến đơn vị của chồng Mã Mai, nói rằng có một căn nhà bị sập, Mã Mai đang bị đè bẹp ở dưới nhà đó.
Người nhận điện thoại bị một phen hoảng sợ, cũng chẳng hỏi người gọi đến là ai, chỉ hỏi địa chỉ của nhà bị sập sau đó cúp máy.
Đồng Tuyết Lục và Đồng Gia Tín đến Đoàn gia trước để canh chừng. Bọn họ nhặt củi khô và cành cây để sẵn một bên.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ ‘gió Đông’.
===
Trời bắt đầu tối dần.
Trong ngõ yên tĩnh không một tiếng động.
Đồng Gia Tín trên mặt đã bị đốt vài dấu, liên tục đưa tay gãi: “Rốt cuộc người phụ nữ đó có đến hay không vậy?”
Lần trước Đồng Tuyết Lục bị chích đến cả mặt toàn là dấu muỗi đốt. Lần này có Đồng Gia Tín ở bên cạnh, thế là muỗi không cắn cô nữa.
Cô liếc nhìn những dấu muỗi đốt trên mặt Đồng Gia Tín, thông cảm nói: “Sẽ đến mà, chúng ta đợi thêm chút nữa đi.”
10 phút trôi qua, đúng lúc Đồng Tuyết Lục ngờ rằng hôm nay có thể Mã Mai sẽ không tới thì bóng dáng của Mã Mai cuối cùng cũng xuất hiện.
So với lần trước, Mã Mai dường như đặc biệt ăn diện hơn. Trên người mặc một chiếc váy bằng sợi tổng hợp có phần eo được xoắn lại bằng một sợi dây đan.
Mã Mai gõ lên cửa gỗ vài lần.
Gã nhân tình nhanh chóng ra mở cửa. Nhìn thấy cô ta trang điểm như vậy thì hai mắt sáng quắc: “Mai, hôm nay em thật là đẹp.”
Mã Mai trừng mắt với anh ta: “Nói gì vậy, mau vào trong đi. Phải rồi, Đại Nha đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi. Lát nữa con bé cũng không thức giấc đâu.”
Nói rồi cả hai đi vào nhà.
Đồng Tuyết Lục đến cả tiếng ân ái cũng đã nghe qua, đối với cuộc nói chuyện của họ chẳng có cảm giác gì.
Nhưng Đồng Gia Tín ở bên cạnh thì trợn to mắt, dường như cách nhìn cuộc sống đều bị đảo lộn hết.
Đồng Tuyết Lục đẩy cậu ta một cái: “Đừng có ngây ra đó nữa. Hành động đi.”
Đồng Gia Tín lúc này mới tỉnh táo lại, cùng Đồng Tuyết Lục vác theo củi khô đi đến Đoàn gia.
Đồng Gia Tín trèo tường nhảy vào, Đồng Tuyết Lục thì ở ngoài chuyền củi khô cho cậu ta.
Sau đó, cô đi vòng ra sau nhà nghe ngóng. Đợi cho trong nhà phát ra âm thanh ‘ưm ưm a a’ cô mới vòng lại bảo Đồng Gia Tín đốt đống củi khô lên.
Sau đó, Đồng Gia Tín lại trèo tường nhảy ra ngoài. Đi đến đầu kia của sân, dùng hai tay chặn lại cửa sổ phía sau, đề phòng lát nữa bọn họ tung cửa sổ chạy trốn.
Đồng Tuyết Lục chạy ra đầu ngõ hô hoán mọi người đến dập lửa.
“Cứu tôi với, cháy nhà rồi!”
“Người đâu, mau đến dập lửa đi, nhà của ai bị cháy rồi!”
Bây giờ đang là mùa thu, thời tiết hanh khô. Một khi xảy ra hỏa hoạn thì rất dễ cháy lan sang nơi khác.
Mọi người nghe có cháy liền vội vàng mang theo thùng nước trong nhà đi chữa cháy.
Đồng Tuyết Lục chạy trước dẫn đường cho bọn họ, chạy chính xác đến trước cửa Đoàn gia.
Mọi người nhìn thấy đúng là trong sân đã bắt lửa rồi. Tuy rằng chưa cháy vào nhà, nhưng nếu không dập tắt kịp thời sẽ bùng cháy rất nhanh.
Mọi người chuẩn bị gõ cửa thì bị Đồng Tuyết Lục ngăn lại: “Mọi người đừng gõ nữa. Lúc nãy tôi đã kêu rất nhiều lần rồi mà không có ai chạy ra. Mọi người mau trèo tường tông cửa vào cứu người đi.”
Không ai nghi ngờ lời của Đồng Tuyết Lục nói, dù sao cô cũng là người phát hiện đám cháy đầu tiên. Trước khi cô gọi mọi người đến ắt hẳn đã gọi người ở trong nhà trước.
Thế là mọi người bỏ qua việc gõ cửa, trực tiếp nhảy tường vào rồi mở cửa từ bên trong.
Sau khi mọi người xông vào, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa.
2 người đàn ông trong số họ vội chạy đến tông cửa ra.
“Ầm” một tiếng!
Hai kẻ đang ‘nóng bỏng’ bên trong đều giật mình sửng sốt.
Sắc mặt Mã Mai tái nhợt nói: “Có… có chuyện gì thế?”
Đoàn Văn Phủ bị tiếng tông cửa vừa rồi làm cho hốt hoảng, vẫn chưa kịp hoàn hồn: “Làm sao anh biết?”
Mã Mai vươn tay đẩy anh ta một cái: “Vậy anh mau ra xem thử có chuyện gì đi…”
Còn chưa dứt lời, lại một tiếng “ầm” nữa vang lên.
Cửa gỗ vốn dĩ đã không chắc chắn, lập tức bị phá tung ra.
Mọi người xông vào, tưởng rằng sẽ nhìn thấy người trong nhà bị ngất xỉu trên giường. Ai có ngờ đâu, chỉ thấy trên giường có hai người còn sống sờ sờ đang nằm chồng lên nhau, không một mảnh vải che thân.
Mọi người đều chết lặng.
Mã Mai hét lên một tiếng, vội vàng kéo chăn che mình.
Đoàn Văn Phủ bị lộ mông ra ngoài cũng vội vàng kéo ga trải giường che thân lại.
Đồng Tuyết Lục đứng ngoài đám đông đang xúm lại, nhéo cổ hô lên: “Trời ạ. Vợ của đồng chí Đoàn chẳng phải là thanh niên xung phong về nông thôn rồi sao? Vậy người phụ nữ này là ai? Bọn họ không phải là đang làm trò đồi bại đấy chứ?”
Mọi người nghe xong lập tức tỉnh hồn.
“Phải rồi. Tôi nhớ rõ vợ anh ta đã về quê rồi, chỉ đến lúc ăn Tết mới về thôi. Người phụ nữ kia chắc chắn không phải vợ anh ta!”
“Thảo nào gọi mãi không mở cửa, thì ra đang làm chuyện xấu hổ!”
“Mọi người đừng đứng như trời trồng nữa. Mau trói bọn họ lại đưa đến đồn Công an đi.”
Ở thời đại này, thông dâm là tội nghiêm trọng, không chỉ là thân bại danh liệt, nói không chừng còn phải đi tù.
Mã Mai nằm dưới chăn sợ tới mức run như cầy sấy, suýt chút thì ngất xỉu. Cô ta run rẩy đưa tay cố véo Đoàn Văn Phủ một cái.
Đoàn Văn Phủ bị đau kêu lên, sau đó mặt mày tái nhợt lên tiếng: “Mọi người hiểu lầm rồi. Tôi không có thông dâm, người trong chăn quả thật là vợ tôi.”
Đồng Tuyết Lục lại nhéo cổ hét lớn: “Tôi không tin, anh bảo vợ anh đưa mặt ra cho mọi người nhìn thử!”
Đoàn Văn Phủ không còn cách nào khác, đành đưa tay vỗ vỗ Mã Mai: “Vợ ơi, em ra đây đi.”
Lúc này anh ta chỉ hy vọng mình sống ở nơi tương đối hẻo lánh, bình thường cũng không qua lại nhiều với hàng xóm láng giềng. Vợ mỗi năm chỉ về nhà một lần, mong là mọi người sẽ không nhận ra.
Mã Mai cũng nghĩ vậy, khuôn mặt đã tái nhợt của cô ta từ từ chui ra khỏi chăn.
Quả thực không có nhiều người biết vợ của Đoàn Văn Phủ, chỉ có một hai người đã từng gặp mặt. Mã Mai lại chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nên nhất thời cũng không phân biệt được.
Đồng Tuyết Lục bật chế độ trà xanh: “Tôi nhận ra cô ta. Cô ta không phải là vợ của đồng chí Đoàn. Cô ta là giáo viên của trường tiểu học Thành Nam, tên là Mã Mai!”
“Mã Mai là một cô giáo mà lại ngang nhiên làm chuyện thông dâm suy đồi đạo đức. Mọi người mau báo Công an đi.”
===
Chồng của Mã Mai ở đơn vị nghe nói vợ mình gặp tai nạn, lập tức xin nghỉ rồi vội vã chạy về.
Từ Cục Thủy lợi vào nội thành phải ngồi xe hai giờ, lãnh đạo Cục thông cảm nên đã bảo tài xế của đơn vị lái xe đưa ông ta đi.
Ông ta và tài xế đậu xe bên ngoài rồi vội vàng chạy vào, chỉ thấy một đám người đang vây quanh trước một ngôi nhà.
Ông ta càng tin rằng đã xảy ra chuyện thật, ra sức chen vào trong.
Vừa bước vào sân, ông ta nghe thấy tiếng ai đó hét lên: “Cô ta là cô giáo Mã Mai của trường tiểu học Thành Nam, cô ta đang thông dâm!”
Trong đầu ông ta phát ra tiếng ong ong.
Động tác của mọi người cũng thật mau lẹ, có người đã chạy đến đồn công an báo cáo.
Chỉ một lát sau, các đồng chí công an đã đến bắt giữ Mã Mai và Đoàn Văn Phủ.
Lúc Mã Mai bị dẫn ra khỏi nhà, ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy chồng mình đang đứng ở cửa nhìn cô ta, gương mặt đã tái xanh.
Chồng của Mã Mai lao đến rồi ‘chát chát chát’, cho cô ta mấy bạt tai cùng lúc: “Đồ đàn bà đê tiện, Vương Bảo Quốc này làm gì có lỗi với cô mà cô lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đánh chết cô!”
Mã Mai 2 má đau đớn, nhưng lúc này cô ta cũng chẳng quan tâm đang đau chỗ nào nữa: “Lão Vương, em bị người khác gài bẫy. Em không có làm chuyện có lỗi với anh!”
‘Chát’.
Vương Bảo Quốc lại cho cô ta thêm một cái tát: “Đến lúc này rồi mà cô còn muốn lừa tôi sao?”
Mã Mai bị tát đến méo cả mặt, đầu nghiêng sang một bên. Đột nhiên, cô ta nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang đứng trong đám đông.
Trong đám đông dân đen, cô như thể thiên nga trắng đứng trong bầy gà. Cô đĩnh đạc đứng đó, vô cùng dễ thấy.
Mã Mai trợn trừng hai mắt.
‘Là cô ta!’
‘Là con khốn Đồng Tuyết Lục đó hại cô ta!’
Mã Mai gào thét, giãy giụa lao về phía Đồng Tuyết Lục: “Con khốn nạn, tao liều mạng với mày!”
Vẫn chưa kịp nhào tới, cô ta đã bị các đồng chí công an khóa chặt tay không thể cử động.
Cô ta giống như một con dã thú bị mắc kẹt trong lồng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt nhìn cô ta, môi mấp máy 2 chữ:
‘Tạm biệt.’
.
[HẾT CHƯƠNG 42]