– Xì, toàn chọc chửi!
– Thôi mà! Không trêu nữa! Tớ ăn rồi nè!
Nghe lén được tiếng cười nói rôm rả bên trong, bác quản gia thở phào nhẹ nhõm. Nếu có Ái Nhi ở đây, cậu chủ sẽ hồi phục nhanh hơn. Đúng là ánh sáng của tình yêu soi đường dẫn lối cho cậu chủ.
Bác đứng ngoài phòng bệnh, xúc động lau nước mắt bằng cả cánh tay. Nhiều người đi ngang không biết tưởng người thân bác vừa mất cơ đấy.
…—————-…
Khoảng 8 giờ tối, bác sĩ Huyền Vũ gõ cửa vào phòng kiểm tra. Sau một loạt các thao tác chuyên nghiệp, bác mới nói với bệnh nhân:
– Huyết áp chưa ổn định lắm nhưng có vẻ hồi phục nhanh hơn dự kiến. Tốt thật…
Nghe được điềm lành nhưng giọng của Long Vũ vẫn có chút buồn:
– Cháu có được ra ngoài không? Chỉ riêng đêm nay thôi.
– Ấy! Phải khoảng 7 ngày mới được xuất viện. Sau đó là nghỉ ngơi tại nhà thêm vài tuần để xem có biến chứng gì không.
– …
– Sao đấy? Đi thăm mộ bố à? Hôm nay giỗ mà nhỉ?
Thiếu niên xua tay đáp:
– Quản gia đi viếng lúc sáng rồi ạ.
– Vậy còn đòi ra ngoài làm gì? Tối rồi nguy hiểm.
Bác sĩ Huyền Vũ cập nhật bệnh trạng vào hồ sơ rồi bước ra ngoài, không quên dặn dò:
– Đừng có làm gì quá sức đấy! Tôi đã hứa với Long Vân là chăm sóc chú mày rồi.
Bao nhiêu nỗi niềm ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm hướng ra khung cửa sổ đen ngòm.
Chỉ còn một chút nữa là bước sang năm mới. Giá như được dẫn Ái Nhi đi xem pháo hoa thì hay biết mấy.
“A!”
Có một ý tưởng bắn ngang qua đầu. Cậu nhìn xuống đồng hồ, khóe miệng vô thức nhếch lên.
“Vẫn còn kịp”.
…—————-…
Cô gái nhỏ vì để khích lệ tinh thần của người mình thích, đã đặc biệt làm cái bánh lớn hơn mọi khi.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu Ái Nhi biết Long Vũ rất “sợ hãi” với những món cô làm.
Lần trước vì cố nuốt miếng bánh, cậu đã uống trọn mấy ly nước đầy, giống như kẻ chết khát trong sa mạc.
Nàng ta được xuất viện, về nhà tắm rửa rồi diện bộ yếm trẻ trung, tay nhỏ cầm hộp bánh tung tăng đi tới phòng bệnh chuẩn bị đón giao thừa. Cũng may là nguyên ngày đã ngủ như heo ở bệnh viện nên bây giờ mới thức khuya được đến vậy.
.
.
.
“Tại sao tôi không thể vào trong?”
“Bà chủ bình tĩnh! Cậu ấy đang có chút việc”.
“Tôi vừa đáp xuống sân bay là đã phóng thẳng về đây thăm nó. Thế mà nó đóng cửa vậy à?”
“Thật sự là không thể vào mà”.
Có một người phụ nữ đang nói chuyện với bác quản gia trước cửa phòng bệnh. Nghe ngữ điệu thì có vẻ như là mẹ của Long Vũ. Do quá gấp nên hai ngày sau khi phẫu thuật bà mới có vé để bay về.
Bà búi tóc cao gọn gàng, thân hình mảnh khảnh trong chiếc đầm bó như ở tuổi đôi mươi. Ngoài những nếp nhăn nhẹ trên khóe mắt thì bà trông đẹp như tiên. Không ai nghĩ đây là một người mẹ đã trên dưới 40.
Đúng là “gái một con trông mòn con mắt”.
Bóng dáng Ái Nhi bước đến giống như một đấng cứu thế. Quản gia muốn đánh trống lảng nên đã chỉ vào cô bé từ xa:
– Ô ai kia? Đến thăm cậu chủ thì phải, hì hì!
Mẹ của Long Vũ theo phản xạ hướng mắt về phía cô gái đang chầm chậm đi tới. Bà hỏi nhỏ:
“Vũ dạo này cũng chơi bời với mấy đứa cấp 2 à?”
Không được cười! Không được cười! Quản gia đấu tranh tư tưởng để không bật ra thành tiếng. Chỉ cố kìm nén rồi thì thầm:
“Khụ… Đó là cô bé mà tôi hay kể cho bà chủ nghe đó!”
“À… Vương Ái Nhi phải không? Nhỏ nhắn đáng yêu quá!”