Đinh Phong Thành bổ sung: “Được rồi được rồi, tình hình mọi người đều đã nhìn thấy rồi, chuyện Giang Nghĩa đồng ý, một chuyện cũng không hoàn thành. Theo ước hẹn, anh ta nên lập tức ly hôn với em gái, sau đó cút khỏi nhà họ Đinh, từ giờ không được bước nửa bước vào nhà chúng ta nữa.”
Đinh Trung gật đầu: “Giang Nghĩa, nếu cậu còn là một thằng đàn ông thì tự chủ động đi làm thủ tục ly hôn, không cần tôi ‘giúp’ cậu đi chứ?”
Giang Nghĩa khẽ lắc đầu.
“Tôi vừa nói rồi, thời gian ước hẹn là mười giờ, còn hơn hai mươi phút nữa các người cũng không muốn đợi sao?”
“Các người sợ thua vậy sao?”
Đinh Trung khinh thường nói: “Thua? Tôi làm sao mà thua? Tôi chỉ là không muốn lại lãng phí thời gian với cậu. Được, cậu đã kiên trì như thế thì tôi liền cho cậu thêm nửa tiếng, để cậu chết mà tâm phục khẩu phục. Nếu mười giờ vẫn không ai đến, cậu không chỉ phải ly hôn với Thu Huyền, còn phải nếm thử mùi vị gia pháp của nhà họ Đinh chúng tôi!”
“Được.”
Giang Nghĩa lấy ghế ngồi xuống, như không có chuyện gì mà chờ đợi.
Trong lòng Đinh Thu Huyền nôn nóng, thực ra căn cứ theo hồi báo của người đưa thư, thì giống như Đường Văn Chương nói, các chủ tịch đều không định tới.
Cô không biết Giang Nghĩa lấy đâu ra tự tin, tin tưởng chủ tịch của mười công ty sẽ tới.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện, không cần đến hết, có thể đến một hai người thôi đã đủ hóa giải nguy cơ rồi: “Cầu xin các ông, nhất định phải tới.”
Mỗi giây mỗi phút đều là tra tấn.
Trong lúc chờ đợi dài dằng dặc, đã đến giờ mà vẫn không một ai tới.
Đinh Trung không kiêng kỵ gì mà cười to: “Giang Nghĩa, cậu diễn trò xong chưa? Hôm nay, tôi chính là muốn cậu…”
Lời còn chưa nói xong, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền tới thông báo:
“Chủ tịch xí nghiệp Minh Kiêm – Phan Hiếu đến tham gia hội nghị đầu tư!!!”
Giọng nói truyền tới, tất cả mọi người đều sửng sốt, xí nghiệp Minh Kiêm của Phan Hiếu là xí nghiệp lớn top 10 toàn thành phố, ông ta có thể tới tham gia hội nghị, phân lượng đã đủ nặng.
Đinh Thu Huyền thở phào một hơi, xem như là có người đến rồi.
Đinh Trung nghi hoặc nhìn sang Giang Nghĩa, không rõ anh làm sao mà mời được lão tổng xí nghiệp lớn như Phan Hiếu.
Tuy nhiên, chuyện không chỉ như vậy…
“Chủ tịch tập đoàn Trường Khuynh – Ôn Nguyên Hà cùng phu nhân tới tham gia hội nghị đầu tư!”
“Chủ tịch và tổng giám đốc Giải trí Bách Kỳ, cùng tham dự hội nghị đầu tư!”
“Tổng giám đốc công ty chế tạo Thiêm Trình chi nhánh Giang Nam – Viên Thái đến tham gia hội nghị đầu tư!”
“Chủ tịch công ty hợp tác toàn cầu Tử Nhã – Hà Hải Thiên và con trai trưởng cùng tham dự hội nghị đầu tư!”
…
Từng cái tên mời vào vang lên, mỗi người đều đại diện cho các công ty lớn, xí nghiệp lớn hàng đầu ở thành phố Giang Nam, thậm chí là toàn quốc.
Quy mô mỗi công ty đều gấp mười mấy lần nhà họ Đinh!
Không hề ngoại lệ, tất cả họ đều nằm trên bảng danh sách của Giang Nghĩa.
Đại diện mười công ty lớn, không một ai vắng mặt!
Chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa đã hung hăng tát một cái bạt tai lên mặt tất cả người nhà họ Đinh, đặc biệt là Đinh Trung, trước đó ông ta chế nhạo Giang Nghĩa thế nào, bây giờ mặt liền đau thế ấy.
Nhìn những ông lớn bước vào phòng hội nghị, tất cả người nhà họ Đinh đều ngây ngốc, ai nấy kinh ngạc nói không ra lời, trước nay chưa từng dám nghĩ tới những ông lớn này có thể đến nhà họ Đinh bọn họ.
Dù là Đường Văn Chương cũng hoàn toàn không là gì trước mặt những ông lớn này, bất kỳ ai ở đây cũng vượt xa người mà nhà họ Đinh có thể so sánh. ngôn tình sủng
Tất cả mọi người bao gồm cả Đinh Trung, đều đồng loạt đứng dậy nghênh đón những ông lớn tới.
Những người khác cũng lũ lượt nhường vị trí của mình cho họ ngồi, đám cán bộ nhà họ Đinh bình thường cao ngạo, lúc này đều câm như hến, ngoan ngoãn đứng đó không dám nhúc nhích.
Đinh Phong Thành hoàn toàn lác mắt luôn, anh ta khẽ hỏi vào tai Đường Văn Chương: “Anh rể, đây là chuyện gì vậy? Không phải đã nói không ai đến sao? Kết quả sao lại đến hết thế? Người anh phái đi quả thực không đáng tin, cho thôi việc đi thôi.”
Đường Văn Chương trừng mắt với anh ta, tức giận mà không chỗ xả.
Anh ta cũng thấy kỳ quái, tại sao đám ông lớn này lại trước sau bất nhất, đã nói không tới, sao lại tới rồi?
Thực ra người mà anh ta phái đi thám thính được một nửa, sau đó chuyện Giang Nghĩa phái người đến khuyên nhủ thì người của anh ta căn bản không tra được.
Nhìn dáng vẻ mỉm cười của Giang Nghĩa, Đường Văn Chương khó chịu như ăn phải ruồi nhặng, siết chặt nắm tay, răng rắc răng rắc.
Vốn muốn sỉ nhục Giang Nghĩa một phen.
Bây giờ tốt rồi, không chỉ không sỉ nhục được, ngược lại còn “làm trò cười” cho anh một hồi, trong lòng Đường Văn Chương vô cùng hận!