“Các ngươi đều là đồ cầm thú, bây giờ lại nghĩ xấu chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn có chút tiền có cái gì không đúng nha, sau này đứa bé ai nuôi, đứa bé không có bố sẽ rất khổ, bắt anh đưa chút tiền có gì không đúng.” Tô Tiểu Mễ tiếp tục phản kháng.
Thêm một lần nữa bỏ qua.
“Không phải tớ đã chạy đến đây nhờ cậu giúp đỡ sao? Tớ chỉ không cẩn thận, ngày đó bị bỏ thuốc…khi tỉnh lại cô gái đó đã nằm ngủ bên cạnh tớ.”
“Nói không chừng hai người các ngươi không xảy ra quan hệ.”
“Việc này thì không thể, bởi vì ở dưới 囧囧.”
“Đã đưa vào trong rồi?” Nghiêm Ngôn hỏi ra nghi vấn.
“Tớ thật không biết.”
“Theo tớ thấy không chừng cậu đã chọc trúng người nào rồi, bọn họ cho người bỏ thuốc rồi tìm người hầu hạ cậu, cũng biết chắc sẽ không cưới cô ta nên lợi dụng điều này uy hiếp cậu.” Nghiêm Ngôn đưa ra kết luận cuối cùng, lần này Tô Tiểu Mễ đã không chịu nổi ngẩng đầu chạy tới ồn ào: “Tại sao tư tưởng của các người lại hèn hạ như vậy.”
Dương Huy suy nghĩ một chút: “Nói không chừng rất có khả năng này, tớ sẽ nhờ người điều tra, đi trước.” Dương Huy nói xong liền đứng dậy mở cửa rời đi. Nghiêm Ngôn đẩy ra cái mông Tô Tiểu Mễ chiếm lấy ghế sa lon, mở TV lên xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, Tô Tiểu Mễ càng lớn tiếng nức nở.
“Tuồng kịch của em muốn diễn bao lâu nữa.”
Tô Tiểu Mễ lập tức ngẩng đầu chỉ trích Nghiêm Ngôn: “Tại sao các người không đồng tình người khác.”
“Tô Tiểu Mễ, trên thế giới này có rất nhiều người không đáng đồng tình, sau này ra ngoài xã hội em sẽ biết mọi việc không như tưởng tượng, người ngày ngày cười với em nói không chừng một giây sau sẽ thọc chết em.”
Tô Tiểu Mễ cái hiểu cái không gật đầu, tiếp theo lại nhìn Nghiêm Ngôn hỏi: “Vậy sau này anh có thọc chết em không?”
“Em có tin anh lập tức thọc chết em hay không.” Quả thực đàn gảy tai trâu.
Rạng sáng hôm sau, Nghiêm Ngôn còn lờ mờ bỗng nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của Lưu Ứng Tinh, chỉ nói y xảy bảo hắn nhang đến gian phòng 335 . Nghiêm Ngôn lây tỉnh Tô Tiểu Mễ còn đang ngủ ngon giấc: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Tiểu Mễ dụi dụi mắt hỏi: “Đến nơi đó làm sẽ có tình thú hơn sao?”
“Em đang nghĩ chuyện gì nữa vậy, mặc quần áo, động tác nhanh lên chút, hôm nay em có ba bốn lớp phải không ? Đến chỗ kia xong anh trực tiếp đưa em đi học.”
Dưới sự đốc thúc của Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ nhanh chóng quần áo tử tế theo hắn đến phòng 335 lại phát hiện nơi đó không đóng cửa, Lưu Ứng Tinh ngồi trên giường cau mày, nhìn thấy Nghiêm Ngôn tới câu đầu tiên chính là: “Tớ nghĩ tớ bị người ta tính kế rồi.”
“Hả?”
“Buổi sáng tỉnh dậy tớ phát hiện ngủ bên cạnh một cô gái nhưng chuyện tối hôm qua tớ không nhớ được chút gì.” Xem ra Lưu Ứng Tinh so với Dương Huy thông minh hơn lập tức phát hiện bản thân bị tính kế.
Tô Tiểu Mễ nghe vậy thì chỉ vào Lưu Ứng Tinh khai hỏa: “Bọn đàn ông các người rốt cuộc muốn làm lớn bụng bao nhiêu người nữa với hài lòng hả.”
Lưu Ứng Tinh bị chỉ trích không giải thích được, Nghiêm Ngôn lại như có điều suy nghĩ: “Tớ đoán hai tuần nữa cô ta sẽ đến tìm cậu, cô ta nói mình đã mang thai không cưới thì đưa phí tổn thất.”
“Làm sao cậu biết?” Lưu Ứng Tinh ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì chuyện này Dương Huy cũng gặp phải bất quá sớm hơn cậu hai tuần, tớ nói có phải hai cậu đã chọc trúng tên ngu ngốc nào rồi không, thủ đoạn trả thù chỉ có một khuôn đúc ra chả có sáng ý.” Dứt lời liền gọi Dương Huy tới.
Tô Tiểu Mễ đứng bên cạnh ngẫm nghĩ một hồi thì nhận ra sự khác thường, dụng quả đấm đánh vào lòng bàn tay thì ra có chuyện như vậy.
Không lâu sau Dương Duy cũng chạy tới, nghe được Lưu Ứng Tinh cũng xảy ra chuyện tương tự mình thì vui vẻ réo lên: “May thật, tớ còn tưởng một mình bị thôi chứ, quả nhiên anh em tốt.” Nói xong còn sáp đến ôm vai Lưu Ứng Tinh tựa như chiến hữu, Lưu Ứng Tinh một cước đá bay Dương Huy.
Nghiêm Ngôn nói: “Đừng làm rộn, mấy cậu nghĩ xem rốt cuộc người nào làm?”
Thấy có khoảng trống Tô Tiểu Mễ liền chạy đến trước mặt hai người bọn họ ra vẻ giảng dạy: “Đã bảo các người ra cửa phải cẩn thận, lúc nào cũng trái ôm phải ấp hỏi sao không xảy ra chuyện.”
Một lát sau, Lưu Ứng Tinh mới mở miệng nói: “Chuyện xấu gần đây chúng tớ làm chính là đối phó con ma men trên bờ cát kia thôi.”
Được Lưu Ứng Tinh nhắc nhở Dương Huy lập tức giật đầu phụ họa: “Tớ nghĩ hơn phân nửa chính là hắn.”
“Trương Khu Lộ?” Nghiêm Ngôn ôm tay, ba người bên cạnh đồng loạt quăng lại ánh mắt nghi ngờ: “Sao cậu biết tên hắn?”
“Trong áo hắn có tấm danh thiếp mà.” Nghiêm Ngôn nói xong cũng rút ví tiền lấy ra một tấm danh thiếp, ba tên đồng loạt hóa đá, Tô Tiểu Mễ phản ứng nhanh nhất chỉ vào tấm danh thiếp: “Anh, anh, anh tại sao đem nó cất trong người?”
Nghiêm Ngôn nhún vai tỏ vẻ không quan trọng: “Anh giữ lại để những lúc nhàm chán có thể đến hắn đùa giỡn. A, Tô Tiểu Mễ, em còn phải đi học, nhanh lên.” Nói xong liền quay đầu sang Lưu Ứng Tinh cùng Dương Huy: “Chuyện này cứ để ngày mai giải quyết.” Dứt lời lại kéo Tô Tiểu Mễ rời đi.
Lưu Ứng Tinh thấy Nghiêm Ngôn rời đi, thất sắc nhìn Dương Huy: “Tớ biết ngay mà, Nghiêm Ngôn không thể nào chỉ trả thù một lần đả đủ vốn .”