“Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Ngủ một giấc hỏng cả đầu rồi?” Đàm Táo Táo không thể hiểu được.
Lâm Thu Thạch trầm mặc một lát, vặn mở then cửa trước mặt.
Cửa mở, bên ngoài quả thực là Đàm Táo Táo đang đứng, cô ta gãi đầu: “Sắc mặt của anh rất kém, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thu Thạch không trả lời, mà là hỏi lại: “Cậu ấy đâu?”
Đàm Táo Táo biết Lâm Thu Thạch đang hỏi Nguyễn Nam Chúc, cô ta nói: “Còn đang rửa mặt.”
Lâm Thu Thạch: “Ồ……”
Đàm Táo Táo: “Làm sao vậy?”
Lâm Thu Thạch nói: “Hình như đêm qua tôi thiếu chút nữa lạnh.”
Đàm Táo Táo: “……” Tại sao anh lại có thể bình tĩnh nói ra cái chuyện khủng bố như vậy.
Vài phút sau, Lâm Thu Thạch nói cho Đàm Táo Táo với Nguyễn Nam Chúc chuyện rốt cuộc đêm qua hắn đã trải qua cái gì. Tuy rằng hắn nói rất đơn giản, giọng điệu cũng bình tĩnh, nhưng Đàm Táo Táo nghe xong phía sau lưng nổi lên một tầng da gà, cô ta nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Vậy là cả đêm anh không ngủ?”
“Không.” Lâm Thu Thạch nói, “Lúc sắp hừng đông có nghỉ ngơi một lát.”
Nguyễn Nam Chúc nghe xong vẫn luôn không nói chuyện, như là đang tự hỏi chuyện gì.
Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc liền cảm thấy an tâm, hắn cũng không thúc giục, để cho Nguyễn Nam Chúc không gian suy ngẫm.
Ai biết Nguyễn Nam Chúc lại vung tay lên nói: “Đi ăn sáng trước đã, máu lên não không đủ, cái gì cũng không nghĩ ra được.”
Lâm Thu Thạch: “……” Được thôi.
Ba người xuống nhà ăn tầng hai, thấy những người khác trong đoàn cũng đã tới, đếm đếm nhân số, xem ra tối hôm qua cũng không có ngộ hại cả những người khác.
Nữ chủ nhân vẫn như cũ ngồi ở vị trí tận cùng bên trong, chỉ là tâm tình của bà ta có vẻ không tốt như ngày hôm qua, trên mặt trắng bệch, biểu tình tối tăm, làm người khác càng không muốn tới gần.
Trải qua việc tối hôm qua, Lâm Thu Thạch cảm thấy thời điểm hắn đi vào nhà ăn, người đàn bà kia trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hương vị bữa sáng thật ra rất không tồi, đặc biệt là bánh mì mới ra lò vừa thơm vừa mềm, Lâm Thu Thạch phết mứt trái cây ăn vài cái.
Đàm Táo Táo thấy hắn ăn uống tốt như vậy, uyển chuyển tỏ vẻ rất kính nể, nói nếu là bản thân gặp chuyện ngày hôm qua, có lẽ cả một ngày cũng ăn không vô thứ gì.
“Lỡ đâu là một bữa cuối cùng thì sao.” Lâm Thu Thạch nói lời ngày hôm qua của Nguyễn Nam Chúc, hắn nói, “Chung quy vẫn muốn để mình no bụng rời khỏi thế giới này.”
Đàm Táo Táo: “……” Tại sao anh cũng bắt đầu rồi.
Nguyễn Nam Chúc một bên ăn, một bên suy nghĩ, toàn bộ quá trình cũng không nói gì, cho đến khi ăn xong, hắn mới tìm một chỗ khác, nói ra nội dung hắn tự hỏi.
“Hôm qua là bà ta muốn giết anh.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nhưng anh không kích phát điều kiện tử vong, cho nên bà ta không thành công.”
Lâm Thu Thạch nói: “Bà ta muốn lừa tôi vào phòng, tôi đi vào khẳng định liền xong đời, còn may còn may……”
Nguyễn Nam Chúc: “Đó hẳn là thế giới trong tranh, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao cửa lại bị tương phản.” Hắn nhìn bức tranh treo bên cạnh, “Có phải anh động vào tranh trên vách tường không?”
“Ừ.” Lâm Thu Thạch nói, “Tôi vừa vào phòng đã cảm thấy tranh treo trên vách tường kia rất không thoải mái, liền gỡ xuống bỏ vào trong ngăn kéo.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Đây có thể là điều kiện.” Hắn nói, “Nhưng chắc chắn không phải điều kiện tử vong.” Ma quỷ trong cửa sẽ không mềm lòng, chỉ cần kích phát điều kiện, tuyệt đối sống không qua đêm đó. Nếu Lâm Thu Thạch đêm qua không nhận ra Hứa Hiểu Chanh là giả, có lẽ hôm nay bọn họ cũng đã nhìn không thấy hắn.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi muốn xem lại bức tranh ngày hôm qua kia.” Hắn nói chính là cô gái tên Tiểu Tố bị khảm vào khung tranh kia, trước mắt đây là manh mối duy nhất.
Vì thế bọn họ lại đi một chuyến lên tầng, cẩn thận quan sát khung tranh, nhưng vẫn không tìm thấy có điểm gì đặc biệt.
“Chờ một chút xem.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Khẳng định còn có manh mối khác.”
Ma quỷ sẽ không ngừng hành động, vẫn sẽ vì bọn họ cung cấp thêm càng nhiều manh mối.
Tiếp theo, bọn họ lại đi tìm đám người ngày hôm qua lùng sục lùm cây kia, hỏi bọn họ có tìm được thứ gì đặc biệt hay không.
“Tìm thì có tìm được, nhưng tại sao phải nói cho mấy người?” Dẫn đầu đám người kia là một người đàn ông 30 tuổi tên là Chương Đào, hắn ta dẫn theo cô gái người mới với một người trẻ tuổi khác, đối mặt với dò hỏi của Nguyễn Nam Chúc biểu hiện thái độ kháng cự nghiêm trọng.
“Chúng ta có thể trao đổi manh mối.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Chúng tôi đã biết một điều kiện kích phát tử vong.”
Chương Đào nghi ngờ nói: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Đội viên của chúng tôi thiếu chút nữa đã chết.”
Chương Đào nói: “Cậu nói trước xem.”
Nguyễn Nam Chúc lại nhướng mày: “Mấy người còn chưa nói trong lùm cây tìm được manh mối gì, lại bảo chúng tôi nói trước? Ai biết manh mối kia của mấy người có chỗ lợi gì.”
Chương Đào nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Không bằng như vậy, chúng ta viết lên giấy, sau đó trao đổi.”
Chương Đào hơi do dự, gật gật đầu.
Một đám người đi vào bên trong cánh cửa vốn nên thuộc về một đội, nhưng lại bởi vì tồn tại manh mối trên giấy, mọi người đều giữ lại mấy điều cho mình. Ai không muốn là người đầu tiên rời khỏi nơi này, lấy được manh mối cánh cửa tiếp theo đâu. Chưa kể trong những người này có người còn không có tổ chức, thậm chí quy luật trong cửa thế nào cũng không hiểu. Chia sẻ thông tin với lính mới như vậy, người có kinh nghiệm đều sẽ hơi chần chừ.
Nguyễn Nam Chúc trao đổi tờ giấy với Chương Đào xong, liền dẫn Lâm Thu Thạch cùng Đàm Táo Táo rời đi.
Đàm Táo Táo nhỏ giọng hỏi Nguyễn Nam Chúc cho Chương Đào nội dung gì —— nội dung chắc chắn là giả, dù sao hiện tại chính bọn họ cũng chưa biết điều kiện kích phát tử vong.
“Tùy tiện viết gì đó.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Chỉ là suy đoán của tôi thôi, vừa lúc để bọn họ đi thử.”
Đàm Táo Táo: “Thử thế nào?”
Nguyễn Nam Chúc: “Nếu bọn họ chết mất một người, vậy nghĩa là dữ kiện không đúng.”
Đàm Táo Táo: “……” Phục.
Nhưng mà cũng không thể trách Nguyễn Nam Chúc không có thành ý, tờ giấy Chương Đào cho bọn họ cũng rất có lệ, chỉ viết lên giấy là trong lùm cây có một khung tranh màu đen.
“Khung tranh màu đen……” Lâm Thu Thạch nhớ tới người ngày hôm qua bản thân nhìn thấy ngoài cửa sổ, “Bóng người ngày hôm qua tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ có thể có liên quan tới cái này hay không?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi xem sẽ biết.”
Thừa dịp trời chưa có mưa, bọn họ nhanh chóng tìm tới lùm cây ngày hôm qua thấy bọn Chương Đào đi, quả nhiên phát hiện khung tranh màu đen ở trong một vị trí gần bên cạnh góc. Khung tranh này nghiêng nghiêng cắm vào mặt đất, bên trên còn dính giọt nước.
Nguyễn Nam Chúc thấy khung tranh, ngồi xổm xuống như đang tìm kiếm gì đó, một lát sau, hắn chẹp miệng một tiếng, vẫy tay với Lâm Thu Thạch: “Lại đây xem.”
“Hử?” Lâm Thu Thạch ngồi xổm xuống vị trí của Nguyễn Nam Chúc.
“Thấy được không?” Nguyễn Nam Chúc chỉ vào khung tranh nói.
Lâm Thu Thạch nhìn một lát, mới phản ứng lại Nguyễn Nam Chúc đang nói tới cái gì, hoá ra nếu nhìn từ góc độ này, phòng của hắn vừa vặn bị đóng khung bên trong khung tranh, góc độ đặt cái khung này cực kỳ xảo quyệt, nhìn từ những hướng khác, đều chỉ có thể nhìn thấy lùm cây rậm rạp, chỉ có cửa sổ chỗ hắn, bại lộ bên trong khung tranh màu đen này.
“Đây hẳn chính là nguyên nhân.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Có vẻ khung tranh này đã bị ai đó động vào.”
Lâm Thu Thạch đến: “Bởi vì trên đó dính bùn đất?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Bị ai đó xoay một vòng…… Không, có lẽ không phải người.”
Lâm Thu Thạch nói: “Vậy gỡ thứ này xuống trước đã.” Cẩn thận nghĩ lại, bóng người đêm qua đứng phía bên ngoài nhà ở kia, có lẽ so với vị trí khung tranh này không khác biệt lắm. Chẳng lẽ là chủ nhân khung tranh, coi hắn như là một phần của bức tranh…… Những sự việc kia mới có thể xảy ra với hắn?
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Bởi vì không biết khung tranh còn có tác dụng khác hay không, Lâm Thu Thạch không dám lấy về, mà là tìm một nơi khác, đào cái hố chôn khung tranh xuống.
Sau khi chôn kỹ, bọn họ lại quay về lâu đài cổ.
Vừa trở về không bao lâu, trên trời lại bắt đầu có mưa. Từ lúc vừa đặt chân đến nơi đây, hầu như mưa chưa từng ngừng lại, một ngày có thể mưa tới bảy tám tiếng đồng hồ, nhiều nhất chỉ tạnh một lát vào sáng sớm, sau đó từ giữa trưa tới tận tối đều có mưa phùn liên miên, làm tâm tình người khác rất không thoải mái.
Hiện tại Lâm Thu Thạch cực kỳ không thích mùi tanh của nước mưa kia, chỉ cần ngửi thấy liền sẽ nhớ tới nhưng thứ xảy ra vào buổi tối đó.
Bởi vì điều này, hắn ăn cơm trưa có chút thất thần, lực chú ý hầu như đều đặt ở bên ngoài cửa sổ.
“Làm sao vậy?” Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.
“Không biết tối nay có lại gặp những chuyện kia không?” Lâm Thu Thạch nói, “Ai, phiền thật.”
Nguyễn Nam Chúc cực kỳ tự nhiên cực kỳ bình tĩnh nói: “Qua chỗ tôi ngủ chung?”
Lâm Thu Thạch: “…… Tôi nghĩ đã.”
Nguyễn Nam Chúc: “Anh nghĩ đi.” Có vẻ hắn cảm thấy không thoải mái khi Lâm Thu Thạch do dự, buông dao dĩa trong tay không ăn thêm gì nữa.
Đàm Táo Táo ở bên cạnh sướng rơn, nghĩ thầm Nguyễn Nam Chúc anh cũng có hôm nay.
Nguyễn Nam Chúc lại dường như biết Đàm Táo Táo suy nghĩ cái gì, không mặn không nhạt liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Cô cảm thấy bản thân không có vấn đề gì?”
Đàm Táo Táo: “…… Không không không, đại ca, đại ca, tôi rất cần anh. Lâm Lâm, anh còn do dự cái gì, ba người ở bên nhau an toàn hơn bao nhiêu, nếu anh gặp phải chuyện gì còn có đại ca hỗ trợ chứ! Cực an tâm!”
Nguyễn Nam Chúc: “Ồ.”
Đàm Táo Táo cảm thấy đau lòng thay chân chó của mình.
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng thật có chút đạo lý, gật gật đầu: “Được, vậy ở chung đi.”
Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng.
Đàm Táo Táo thật dài thở ra.
Lâm Thu Thạch không thể hiểu được, không rõ lắm cái thở dài này của Đàm Táo Táo có ý gì.
Thời điểm ăn cơm trưa, mọi người lại trao đổi manh mối bản thân tìm được với nhau, đương nhiên, đa số người đều giữ lại cho mình vài điều.
Lâm Thu Thạch kể lại chuyện tối hôm qua bản thân gặp phải trong phòng, biểu tình mọi người nghe xong đều là trong hoảng sợ lại có chút cảm thấy may mắn, có người còn vỗ vỗ vai Lâm Thu Thạch, nói người anh em vận khí của cậu đỉnh thật sự.
Lâm Thu Thạch chỉ có thể cười khổ.
Nói là vận khí hắn tốt, nhưng hắn lại thành mục tiêu bị công kích, nói vận khí hắn không tốt, nhưng nếu không tốt thật vậy khẳng định hôm nay sẽ không thể ngồi ở chỗ này.
Cho nên chuyện vận khí này, thật đúng là rất khó nói.
Nguyễn Nam Chúc hỏi có ai muốn tới phòng vẽ tranh trên mái nhà không, với kho chứa tác phẩm chưa hoàn thành kia.
Tất cả mọi người lắc đầu tỏ vẻ không đi, còn có người nói: “Không phải quản gia đã nói hai chỗ này đều không thể đi sao? Chúng ta đi chỗ đó làm gì? Tìm chết?”
Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm ứng câu: “Anh không đi sẽ không phải chết?”
Người nọ: “……”
“Đi thôi, nơi này không có manh mối gì.” Nguyễn Nam Chúc mang theo Lâm Thu Thạch với Đàm Táo Táo đi ra ngoài, hắn nói, “Người vào cửa lần này tố chất rất kém, xem ra không trông cậy được vào bọn họ.”
“Tố chất kém? Làm sao thấy được?” Đàm Táo Táo tò mò chớp mắt.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Cô sẽ trăm phần trăm nghe theo lời NPC nói à?”
Đàm Táo Táo nói: “Sẽ không.”
Nguyễn Nam Chúc chỉ chỉ phía sau: “Bọn họ sẽ.”
Đàm Táo Táo nghĩ nghĩ, cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nói rất có đạo lý, người mới lần này hầu như đều tương đối nhát gan, từ ngày đầu tiên sau khi cô gái kêu Tiểu Tố kia xảy ra chuyện, đa số người đều như là bị dọa tới gan ngót lại, chỉ còn hai ba người vẫn tiếp tục tìm tòi, những người khác hoặc là trốn trong phòng, hoặc là chờ ở nhà ăn, cũng không biết đang đợi cái gì.
“Tôi chuẩn bị tới phòng vẽ tranh nhìn xem.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Tuy rằng tương đối nguy hiểm, nhưng nơi đó là chỗ nhất định phải đi.” Hắn cẩn thận xắn cổ tay áo lên, lộ ra đường cong cánh tay duyên dáng, “Rốt cuộc những NPC này, chính là mỗi người đều ước gì tất cả chúng ta chết hết ở bên trong cửa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Muốn ôm một cái.
Lâm Thu Thạch: Đàm Táo Táo, Nguyễn ca của cô muốn ôm cô.
Đàm Táo Táo:????
Chúc Manh: Muốn ôm một cái.
Lâm Thu Thạch đỏ mặt: Ôm một cái ôm một cái.
Nguyễn Nam Chúc kéo váy xuống: Mẹ nó Lâm Thu Thạch tôi chịch chết anh!
Ha ha ha ha mấy người thế mà ghét bỏ Nguyễn ca mặc đồ nam, kỳ thị giới tính, báo cáo!