“Vừa xuất viện cư nhiên có rảnh tìm tớ?”
“Lần trước bảo cậu ghi lại số đo nhẫn, cậu ghi chỗ nào rồi?”
“À, đã chia sẻ vào di động của cậu, trong Notes ấy.”
“Ừ, biết rồi.”
“Ngủ ngon nha Thụ ca, hảo hảo nghỉ ngơi, hảo hảo tránh thai.”
“… Cút.”
Chu Thụ ngắt điện thoại, khóe mắt mang cười mở Notes ra, tìm được số đo nhẫn của hai người liền copy lại gửi cho Tưởng Sam.
Ngay khi anh đang tưởng tượng đến dáng vẻ của Cận Ngôn khi nhận được nhẫn, ngón tay lại vô tình mở ra giao diện chính của Notes.
Giây tiếp theo, ánh mắt liền bắt giữ đến con số 1 xuất hiện ở mục lưu trữ ghi chú đã xóa.
Chu Thụ có chút nghi hoặc, trong Notes phần lớn đều là lịch trình công tác mà Chu Lệ Lệ chuyển tiếp cho anh, bởi vì bộ nhớ đám mây cũng đủ dùng nên Chu Thụ chưa bao giờ xóa bỏ mấy cái ký lục này.
Cho nên, con số 1 này rốt cuộc là cái gì?
Chu Thụ không mất nhiều thời gian để tự hỏi, chạm tay click mở nó.
Giây lát sau, trái tim trướng đau đè ép lồng ngực, Chu Thụ đã quên phải làm thế nào để hô hấp.
……
Thời điểm Cận Ngôn bưng chén canh vừa nấu xong tiến vào, trông thấy Chu Thụ đang nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc.
Cậu đặt canh lên tủ đầu giường, cúi người tiến đến bên môi Chu Thụ, không ngờ lại bị né tránh.
Cận Ngôn sửng sốt, nhìn nốt ruồi nhỏ bên môi nghiêng đến trước mắt mình, trong lòng giật mạnh vài cái.
“Ca? Sao vậy?”
Chu Thụ không nói chuyện, nhăn mày, hoàn toàn xoay đầu sang một bên.
Cận Ngôn có chút hoảng hốt, cậu vội vã bắt lấy tay Chu Thụ, lần này không bị né tránh nhưng cũng không có bất luận phản ứng đáp lại nào từ anh.
Bình đạm, như đối đãi với một mảnh gỗ trôi nổi lênh đênh giữa biển rộng, không cần vì nó mà tiêu phí tâm tư.
“Ca… Anh đừng làm em sợ.”
Nghe được giọng nói của Cận Ngôn đã trở nên run rẩy, Chu Thụ rốt cuộc chịu giương mắt nhìn cậu.
“Cận Ngôn, không phải em nói việc phân hóa thành Enigma là chuyện cuối cùng em gạt anh sao?” Giọng điệu lạnh lẽo, thất vọng càng chiếm phần nhiều.
Suy tư một lát, Cận Ngôn thực nhanh liền hiểu được Chu Thụ đang nói đến chuyện gì, nhưng cậu lại không biết phải làm thế nào để giải thích, chỉ có thể hoảng loạn nắm chặt tay anh.
Nhưng lần này Chu Thụ dứt khoát rút tay ra, sau đó đem bản ghi chú mà Chu Đóa đã xóa kia đặt trước mặt cậu.
“Em giải thích một chút, những gì viết trong đây là có ý gì.” Chu Thụ nắm chặt chăn, run rẩy nói, “Em biết giữa chúng ta có càng nhiều liên kết, Đóa Đóa sẽ liền biến mất càng nhanh.”
“Em đánh dấu anh.” Chu Thụ nhìn Cận Ngôn, trong mắt phiếm lệ quang.
Trái tim Cận Ngôn bỗng nhiên bị nắm chặt, hô hấp trở nên đau nhức.
“Không phải, ca, anh đừng như vậy…”
“Không phải?” Chu Thụ trong nháy mắt có loại cảm giác như bị phản bội, anh không biết bản thân đến tột cùng là đang giận Cận Ngôn lại lừa dối mình, hay giận việc chính mình là người cuối cùng biết đến ‘bí mật’ này, “Cận Ngôn, em nói cho anh nghe, em suy nghĩ cái gì?”
Lý trí của Chu Thụ giờ phút này bị phẫn nộ và mất mát che kín, ngữ khí hùng hổ dọa người.
Cận Ngôn tuy rằng có thể lý giải cảm xúc của anh, nhưng trong lòng cũng tràn đầy ủy khuất.
Tình hình khẩn cấp đêm hôm đó, cậu không có lựa chọn thứ hai, cậu cần thiết phải đánh dấu anh, nếu không làm vậy, cậu sẽ đem anh đẩy đến nguy hiểm đỉnh điểm.
“Không nói cũng được.” Chu Thụ nói xong xoay người đi, lúc này Cận Ngôn lại mở miệng.
“Chu Thụ, em liền không đáng để anh tin tưởng như vậy sao?”
Trừ bỏ vào những lúc tình nùng, Cận Ngôn chưa từng kêu đầy đủ tên của Chu Thụ, cho dù là có, thì cũng là vì phát ra “cảnh cáo” đối với hành động nguy hiểm của anh.
Mà lần này, cậu cũng là bị từng câu từng câu của anh ép đến không thở nổi, không biết làm sao lại nảy lên cổ họng, buộc miệng thốt ra.
“Lần trước em và Đóa Đóa lén anh đi đăng ký kết hôn, anh không tin em, cảm thấy em chỉ là vì có thể cùng một Omega kết hôn. Lần này em đánh dấu anh, anh vẫn không tin em, anh cảm thấy em làm vậy vì muốn Đóa Đóa biến mất sao?”
Đôi mắt Cận Ngôn bị bất lực nung đến có chút phiếm hồng, vô lực thổi quét thân thể, “Em sẽ không nói những gì em làm đều là vì anh, cũng không phủ nhận em có phần ích kỷ. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến việc ảnh hưởng suy nghĩ của anh, càng chưa từng muốn khiến cho Đóa Đóa biến mất.”
Cho dù bác sĩ nói sự tồn tại của nhân cách thứ hai trước sau đều không phải chuyện tốt, em cũng không hề nghĩ tới tác động đến quyết định của anh…
Đôi con ngươi đã xuất hiện tơ máu, Cận Ngôn một đôi tay tiến thoái lưỡng nan.
“Em dám nói, em chưa từng để ý đến phải sống chung với hai cái nhân cách bất đồng sao?” Chu Thụ lần đầu tiên nói ra suy nghĩ của chính mình, Cận Ngôn cũng là tại một khắc này mới biết được, lạnh nhạt và xa cách của anh cũng không hoàn toàn là vì Chu Đóa.
Vô duyên vô cớ sinh ra nhân cách thứ hai, có lẽ anh mới là người mâu thuẫn nhất.
Nhưng anh lại phải một mình thừa nhận chỉ trích và hiểu lầm của mọi người xung quanh, không màng tất cả bảo hộ cậu em trai 18 tuổi, đặc biệt đơn thuần này.
Cận Ngôn lại đau lòng lại bất đắc dĩ, cậu nắm lấy tay Chu Thụ, than nhẹ một tiếng, “Anh chính là anh, đến nỗi anh có nhân cách thứ hai hay không, đối với em cũng không có gì khác biệt. Đã hai lần… là bởi vì ràng buộc giữa chúng ra còn chưa đủ sâu hay sao? Cho nên anh mới không tin em như vậy.”
Chu Thụ nghe đến một câu này, trong lòng đột nhiên trống rỗng một khối, lại giống như bị thứ vũ khí bén nhọn nào đó đâm một cái, nhìn không thấy huyết châu nhưng lại đau đớn không chịu nổi.
“Anh không…” Chu Thụ trầm mặc một lát, trái tim vẫn là mềm xuống, “Đành vậy, Cận Ngôn, anh hiện tại rất loạn.” Dứt lời, liền đứng dậy xuống giường.
“Đừng…” Cận Ngôn trong lòng căng thẳng, đột nhiên dùng cả người ôm lấy Chu Thụ, hoàn toàn không còn một chút tức giận, hoàn toàn… chỉ còn lại cầu xin.
“Ca, em sai rồi…” Cận Ngôn ôm chặt lấy người trong lồng ngực, sợ rằng vừa buông tay liền chỉ còn lại chính mình một người, “Em… Em vừa rồi có chút sốt ruột nên mới như vậy, thực xin lỗi, ca, anh đừng đi, được không?”
Cận Ngôn giọng nói run run, hai mắt phiếm hồng, túm chặt lấy sợi xích trên cổ tay Chu Thụ.
Thời gian này, mỗi ngày đều nhìn thấy sợi dây xích này, tựa như nó đã trở thành một bộ phận thân thể của Chu Thụ, cho nên Cận Ngôn cũng không cảm thấy có gì lạ.
Nhưng hiện tại, cậu thấy nó như thấy được cọng rơm cứu mạng, gắt gao bắt lấy nó không chịu buông tay, tựa như cái ngày mà cậu phân hóa lần thứ hai.
“Ca…” Không nghe được Chu Thụ đáp lại, Cận Ngôn lại gọi một tiếng.
Chu Thụ cả trái tim độn đau, một hồi lâu mới thở ra một ngụm chua xót, “Ngôn Ngôn, để anh một mình lẳng lặng, có được không?”
“Được…”
“Vậy, hôm nay anh muốn về nhà, có thể chứ?”
Cận Ngôn nắm chặt tay, lại ôm Chu Thụ thật lâu mới buông ra.
“Được… Em đưa anh về.”
Tác giả có lời muốn nói: Thực thích một đoạn khắc khẩu nho nhỏ này của chồng chồng Ngôn Thụ.
Người trưởng thành cãi nhau thường thường là rống giận cuồng loạn, còn hai người ôn nhu lý trí khi cãi nhau cũng là khắc chế và bình tĩnh.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Chương sau sẽ ổn thôi. Mình đã nói rồi mà, bọn họ đều không nỡ xa cách nhau thêm bất kỳ một giây một phút nào nữa.
Chia sẻ với mọi người một đoạn trong “Dark Blue Kiss” the series (2019), tập 9, ba của Pete đã nói với Pete thế này:
“-Người xưa họ nói, cãi nhau đừng để qua đêm. Bởi vì khi ta cãi nhau rồi để qua đêm, thì ta không biết được chừng nào nó sẽ kết thúc. Ai nấy đều ngoan cố. Mãi tới khi nhận ra, thì chỉ một đêm cũng không lấy lại được nữa. Và có thể là chính bản thân mình phải hối hận về sau.
– Con không muốn nói chuyện với nó.
– Thì đây nè, như ba đã nói đó. Nếu ta không biết chừng nào sẽ kết thúc, thì ta cũng không biết nên bắt đầu thế nào. Mãi tới khi bắt đầu được thì… tuốt kia kìa… không kịp làm gì nữa.”
Thường thì chúng ta không tránh khỏi có những lúc cãi nhau, nhưng đừng chạy đi, cũng đừng mặc kệ. Vì dù lúc đó có tức giận hay chán nản thế nào thì chúng ta vẫn không muốn đánh mất nhau, đúng không?