Đặc biệt là Thanh Linh Thượng Tiên, thấy cái thế này của Thích Trác Ngọc hẳn là quyết tâm muốn từ hôn mình, “rấm rứt” thăng cấp thành “Huhuhu”.
…… Càng ầm ĩ, lông mày Thích Trác Ngọc càng giật giật, muốn giết Tiên.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi…” Ngươi nghe điều ngươi nói xem, là dáng vẻ thần tiên lên có sao?!
Nguyên Hóa Chân Quân tức giận đến mức ngay cả ba chữ “ngươi” cũng không nói hết được câu. Thậm chí còn như bị kẻ phản diện Thích Trác Ngọc tẩy não.
Cẩn thận ngẫm lại cũng có chút hợp lý.
Kết quả chần chờ một giây, Nguyên Hóa Chân Quân hồi hồn, tức giận mắng: “Làm càn! Tam Thanh cảnh có rất nhiều thượng tiên, một mình ngươi há có thể giết sạch! ”
Thích Trác Ngọc đưa qua một ánh mắt “Không thì sao?” Phảng phất cảm thấy mình giết sạch bọn họ không có bất kỳ chút áp lực nào.
Thanh Linh thượng tiên cũng lên tiếng, rấm rứt có thể nói là giả ngây thơ vô cùng: “Chẳng lẽ là Tĩnh Đốc tiên quân ghét bỏ Thanh Linh tu vi thấp…”
Thích Trác Ngọc: “Tu vi của ngươi vốn đã thấp, có cái gì không thể ghét bỏ.”
Thanh Linh:?
Thích Trác Ngọc: “Ngươi cũng không cần tự ti vì tu vi của mình thấp kém, ý ta là tất cả mọi người ở đây đều là rác rưởi. ”
Tất cả mọi người:???
Không, đại ca.
Khiêu khích một tiên không đủ sao, ngươi nhất định phải kéo đầy tất cả giá trị cừu hận của thần tiên sao?!
Một hơi đắc tội tất cả thần tiên của Tam Thanh cảnh.
Nếu Phượng Tuyên ở đây, nhất định sẽ không kìm được cảm khái: Không hổ là ngươi nha, đại ma đầu.jpg
Thời điểm ở Phiếu Miểu tiên phủ hắn còn có thể liên tục duy trì thiết lập đại sư huynh gió trong trăng sáng của mình.
Ở một nơi không người quen, lại còn mất trí nhớ như vậy, bản tính cuồng vọng, không coi ai ra gì của hắn bại lộ vô cùng nhuần nhuyễn.
Thích Trác Ngọc nói xong, cũng không cảm thấy mình đắc tội với người khác. Chẳng qua hắn chỉ nói một ít sự thật mà thôi, nói thật chính là khó nghe như vậy.
Nguyên Hóa Chân Quân trông như bị hắn làm cho tức giận đến sắp về chầu ông bà ông vải. Một tay lão nắm râu dài bạc trắng của mình, một tay vuốt ngực, hận rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi! Nghiệt đồ! Ngươi thật sự muốn đối địch với cả Tam Thanh cảnh chỉ vì một tiểu yêu hạ giới hay sao! Ngươi cứ như vậy bị nó mê hoặc đến choáng váng đầu óc, không cưới nó thì không được hả?!*
Ai biết, sau khi Nguyên Hóa Chân Quân nói xong, Thích Trác Ngọc thật sự sửng sốt, nhưng không phải như Nguyên Hóa Chân Quân hy vọng hắn lạc đường trờ về, mà là có một loại cảm giác mở ra chân trời mới.
Thì ra ta dẫn theo tiểu ngư yêu tới thượng giới là vì muốn cưới y sao?
Chẳng trách Thích Trác Ngọc có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Thật ra trong mộng cảnh mà Bối Cách La Già dùng thần hồn đăng ngưng tụ, nguyên nhân Tĩnh Đốc tiên quân mang cá chép nhỏ lên Tam Thanh cảnh, là vì muốn nó tới vấn tiên cầu đạo, ngay từ đầu không hề muốn cưới nó.
Bởi vậy, Thích Trác Ngọc bị cưỡng ép rót vào trí nhớ của Tĩnh Đốc đương nhiên cũng không nghĩ tới chuyện mang Phượng Tuyên lên thượng giới, còn có thể đi con đường thành hôn.
Nguyên Hóa Chân Quân: Sao mình nói có cảm giác nói hớ tất mất thế nhỉ?
Thanh Linh tiên tử thấy sắc mặt Thích Trác Ngọc trầm xuống không nói lời nào, như có điều suy nghĩ.
Quả thực là bị tiểu yêu hạ giới kia mê hoặc thần hồn điên đảo, cảm thấy bi phẫn, rưng rưng nói: “Tĩnh Đốc tiên quân! Nếu ngươi muốn cưới tiểu yêu hạ giới kia, thì ngươi đặt ta ở đâu! Ta sẽ không đồng ý ngươi còn chưa cưới ta qua cửa đã bắt đầu nạp thiếp! ”
Thích Trác Ngọc cổ quái nhìn hắn: “Ai nói ta muốn nạp thiếp. ”
Thanh Linh tiên tử:? Chẳng lẽ Tĩnh Đốc tiên quân thấy hắn khóc đến đáng thương nên hồi tâm chuyển ý.
Thích Trác Ngọc bình tĩnh nói: “Đương nhiên ta phải cưới y làm vợ.”
Thanh Linh tiên tử: Mẹ nó! Tên đểu giả chết tiệt!
Thích Trác Ngọc lâm vào một loại trạng thái suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Nhưng ngươi nói cũng có điểm đúng, hẳn là ta không thể đồng thời có hai đạo lữ. Tiểu Ngư Yêu kia tính tình kiêu căng tùy hứng, không cho phép dung nạp bất cứ ai, sau khi biết nhất định sẽ khóc sướt mướt.”
Thanh Linh tiên tử:… Không hiểu sao lại có cảm giác lông tóc sau lưng dựng đứng lên.
“Nếu sư phụ cảm thấy Tam Thanh Cảnh có rất nhiều thượng tiên, một mình ta không thể giết hết, nếu ngươi cảm thấy người khác coi thường ngươi, vậy ngươi đi chết đi.” Thích Trác Ngọc nói xong rất đương nhiên nhìn Thanh Linh tiên tử.
Rốt cục tuân theo phương thức giết người yêu thích nhất trong nội tâm mình.
Bóp nát đầu Thanh Linh tiên tử, để cho hắn hóa thành một luồng tiên hồn, tiêu tán.
–
Phượng Tuyên lại một lần nữa tỉnh lại, là bị mùi máu tươi nồng đậm làm cho bị sặc.
Cái loại cảm giác này thật giống như bên cạnh mình đột nhiên đặt một cái vại máu lớn vậy, cho dù y bịt mũi cũng có thể ngửi được.
Sao trong Tam Thanh cảnh lại có mùi máu tươi đáng sợ như vậy? Phượng Tuyên ôm nghi hoặc rời giường, sau đó nhìn thấy Thích Trác Ngọc đang sải bước tới Trường Sinh điện.
Lúc hắn đi đường luôn cao ngất tuấn tú, phong thái tao nhã, đẹp hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Nhưng giờ phút này, Phượng Tuyên lại không có cách nào thưởng thức phong thái đi đường của Thích Trác Ngọc. Bởi vì toàn thân hắn đều là máu, cả người cứ như là vừa được vớt ra từ biển máu.
Một thân tiên bào vốn trắng như tuyết hiện giờ bị máu tươi nhuộm thành đỏ tươi, làn da Thích Trác Ngọc vốn đã tái nhợt, bị thân quần áo dính máu này làm nổi bật sắc thái của hắn, da trắng môi đỏ mọng, có một loại quỷ dị tươi đẹp và đáng sợ.
Giống như ác quỷ trèo lên từ núi thây biển máu của địa ngục.
……
Phượng Tuyên: Ta chỉ ngủ một canh giờ, không phải là ngủ 10 năm ở Trường Sinh điện chứ.
Lúc đại ma đầu ra khỏi cửa còn đang là một người yên lành, sao bây giờ lại thành cái bộ dạng quỷ quái này?!
Hết lần này tới lần khác Thích Trác Ngọc không cảm thấy có vấn đề gì, sải bước vào liền ngồi xuống giường Phượng Tuyên.
Giọng điệu bình tĩnh thông báo cho y: “Tối nay, ta sẽ cưới ngươi làm vợ.”
……
……
Phượng Tuyên: Cảm thấy không tốt lắm.
Không phải y đã ngủ 10 năm mà là trăm năm rồi.
Xin hỏi, đại ma đầu hiện tại đang đi kịch bản gì, là y xem thiếu chỗ nào sao?
Sao lại cảm thấy họ bây giờ đang trong hai cuốn sách hoàn toàn khác nhau vậy?!
Thích Trác Ngọc nhìn y không nói lời nào, lông mày hơi nhíu lại: “Ngươi không muốn? ”
Phượng Tuyên: “…”
Cả người Phượng Tuyên đều không ổn, hiện tại đây đã là vấn đề y có đồng ý hay không: “Không phải chứ tiên quân, ta cảm thấy, chuyện này không tốt lắm. ”
Thích Trác Ngọc nói: “Có gì mà không tốt?”
Còn có gì mà không tốt?
Đại ca, ngươi xem dáng vẻ hiện tại của ngươi, toàn thân ngươi có chỗ nào tốt không?!
Phượng Tuyên luôn luôn là heo lười, nhưng lúc này đều có chút mê man: “Chính là, tối nay thành hôn thì có phải quá nóng vội hay không? Hơn nữa chẳng phải ngươi còn có hôn thê ở Tam Thanh Cảnh hay sao, nếu ngươi cưới ta, hắn làm sao bây giờ? ”
Trong mộng cảnh Thần Hồn Đăng hình như không có cảnh Tĩnh Đốc đại hôn với cá chép nhỏ. Phượng Tuyên cảm giác tình tiết còn có thể cứu nội dung cốt truyện một chút, ý đồ ngăn cơn sóng dữ.
“Ồ, ngươi nói hắn hả.” Thích Trác Ngọc lộ ra một nụ cười bệnh thần kinh đã lâu không gặp, cười rất tùy ý: “Ngươi yên tâm, ta đã giết hắn rồi. ”
Cũng bởi vì như vậy. Y! Mới! Không! Yên! Tâm! Phượng Tuyên cảm giác mình có chút nghẹn họng.
Còn cốt truyện tranh đấu với vị hôn thê giả bộ ngây thơ đây, như vậy còn làm sao y cung đấu?
Đối thủ cung đấu chết luôn rồi!
Giống như chuẩn bị nửa ngày thi, kết quả bài thi lại bị loại.
Thật sự là bỗng nhiên có một loại cảm giác độc cô cầu bại.
Phượng Tuyên nhìn bộ dáng cả người hắn đầy máu, một loại dự cảm càng không tốt toát ra từ trong lòng.
Y thăm dò lên tiếng: “Vậy, cho dù hôn thê của ngươi đã chết. Nhưng Tam Thanh cảnh nhiều thượng tiên như vậy, bọn họ sẽ đồng ý ngươi cưới một tiểu yêu hạ giới bình thường không có gì đặc biệt như ta sao? ”
Quả nhiên, giây tiếp theo, Thích Trác Ngọc khí định thần nhàn, âm trầm tiếp tục: “Không cần băn khoăn. Những lời ngươi nói ta sớm đã đoán được, cho nên…”
Đại ma đầu nói không cần cho nên.
Nhìn chiến tích một bồ quần áo đẫm máu mệt mỏi này của hắn, là biết tất cả thượng tiên của Tam Thanh cảnh cơ bản đều ở trên bộ y phục này.
Trong lúc nhất thời, Phượng Tuyên nín cả họng.
Tuy rằng “biện pháp giải quyết vấn đề chính là giải quyết người đưa ra vấn đề” loại phương thức tư duy đơn giản thô bạo của thẳng nam này rất phù hợp với kiểu thiết lập nhân vật phản diện của đại ma đầu.
Nhưng y thật sự không ngờ hắn thế mà thật sự có bản lĩnh giết hết tất cả những kẻ bất tuân ở Tam Thanh Cảnh.
Tuy rằng đám thượng tiên Tam Thanh cảnh đều là do Thần Hồn Đăng ngưng tụ, nhưng ảo giác là ảo giác, cho dù không thể tái tạo linh lực của bọn họ trăm phần trăm, nhưng mười phần cũng có tám.
Tu vi Thích Trác Ngọc, chỉ sợ còn cao hơn cảnh giới thâm hậu mà y tưởng tượng.
Tâm tình Phượng Tuyên đã không thể dùng phức tạp để thể hiện.
Đây là chuyện một con heo lười như y phải suy nghĩ ư? Rất là mệt mỏi, dự cảm hói đầu của mình là có thật.
Tình hình bây giờ thì sắp thành chim hói đầu rồi.
Y trầm mặc, Thích Trác Ngọc phá vỡ trầm mặc: “Đang nghĩ gì vậy? ”
Phượng Tuyên hoàn hồn, khuôn mặt tròn bầu bĩnh rối rắm đến mức gần như nhăn lại, lắc đầu nói: “Không được không được, ta cảm thấy vẫn không được! ”
Lần này, sắc mặt Thích Trác Ngọc hoàn toàn trầm xuống: “Sao lại không được? Hôn thê cũng đã chết, người muốn ngăn cản bổn quân cưới ngươi đã chết, sao ngươi vẫn không được? ”
Phượng Tuyên cảm thấy nếu mình đồng ý thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Đây chẳng phải là thuần túy lừa gạt kết hôn sao!
Chờ đại ma đầu từ trong mộng cảnh tỉnh lại, lỡ như còn có thể nhớ rõ đoạn này thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến thái độ của hắn đối với Tiểu Thất trong sổ mệnh, kết quả y còn chẳng bằng mất hết lý trí.
Tốt xấu gì cũng còn có mạng để mà sống.
Hắn từng bước áp sát, Phượng Tuyên vội vàng bò lên giường. Kết quả Thích Trác Ngọc trực tiếp bắt lấy mắt cá chân y, dùng sức kéo y vào trong lòng.
Sức lực giữa hắn và Phượng Tuyên chênh lệch rất lấy. Lần bị túm lấy này, y quả thực đụng vào lòng ngực đại ma đầu tới đầu váng mắt hoa, nước mắt trào cả ra vì đau.
Cái gì mà lồng ngực như tường đồng vách sắt dị.
Đây cũng cứng quá rồi đó.
Thấy biểu cảm Thích Trác Ngọc nóng nảy giống như muốn giết người, hai tay Phượng Tuyên lập tức đẩy hắn ra, cất cao giọng nói: “Ta nói thật với tiên quân đi. ”
Phượng Tuyên cam đoan mình chưa bao giờ nói nhanh tới vậy: “Thật ra ta đã có đạo lữ rồi! ”
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, tựa như muốn xem y có nói dối hay không, càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt.
“Hắn là ai?” Thích Trác Ngọc hỏi.
“ Thích Trác Ngọc… “Phượng Tuyên mặt không chút thay đổi, vò đã mẻ lại sứt, nhanh chóng lên tiếng: “Hắn mạnh lắm.”
Sợ Thích Trác Ngọc không tin, còn vội vàng bổ sung: “Tu vi của hắn vô cùng siêu cường! ” Chính là cái loại mạnh mà mới vừa giết sạch toàn bộ thượng tiên của Tam Thanh Cảnh ấy.
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, rất khinh thường nói: “Chưa bao giờ nghe nói qua nhân vật số má như vậy. Mạnh cỡ nào? ”
Phượng Tuyên mím môi: ” Cũng giống như ngươi.”
Thích Trác Ngọc: “? ”
Phượng Tuyên kiên trì tiếp tục: “Hơn nữa cũng rất đẹp trai. ”
Thích Trác Ngọc càng khinh thường: “Có thể đẹp trai đến đâu. ”
Không khí yên tĩnh chốc lát.
Phượng Tuyên chần chờ: “… Cũng giống như ngươi. ”
Thích Trác Ngọc: “…? ”
Thậm chí trầm mặc vài giây, giống như không nghe rõ, biểu cảm rất cổ quái.
Phượng Tuyên cảm giác khi ảo cảnh của Thần Hồn Đăng chấm dứt, khả năng sinh mệnh của mình cũng chấm dứt như vậy.
Để củng cố độ tin cậy cho lời nói dối của mình, y cảm giác tim mình đập nhanh, không dám nhìn hắn, nói dối đến cùng:
“Hơn nữa… Hơn nữa Thích Trác Ngọc, rất thích ta.”