Nghe anh nói vậy cô nữa muốn nữa không, nữa muốn vì hạnh phúc của chị mình cũng là vid muốn gặp con. Không muốn vì chị cô đã từng thích Tử Phong cũng là vì không muốn Minh Triết và chị mình bên nhau mặc dù biết suy nghĩ đó có hơi ích kỉ nhưng con cô…
– Được! Tôi đồng ý với anh.
Nghe được câu đồng ý của cô anh vui mừng nở nụ cười trên môi mà bước ra ngoài. Cô nhìn nụ cười đó chưa từng với cô.
Sáng hôm sau anh đã đặt ngay máy bay về nước cho cả 2 cùng về nhưng vì giấy tờ của cô chục chặc nên 1 tháng sau họ mới xuất phát được.
…
Ở bên này.
Sau hôm đó không hiểu sao tính khí của Tử Phong rất cọc ngày nào anh cũng không để cô yên. Anh cho hết người làm trong nhà nghỉ những con vật nuôi của cô đều bị anh đem cho con thú cưng của anh ăn rồi chỉ còn lại những luống rau xanh mởn.
Anh bắt cô nghỉ việc ở nhà làm hết mọi việc mà người hầu trong nhà từ trước đến nay làm tiền của cô đã bị anh tịch thu và khóa lại cô như bị giam cầm tách xa với thế giới bên ngoài. Căn biệt thự rộng lớn này chỉ mình cô ở khiến cô có chút buồn tủi.
Đêm đêm anh hành hạ cô không thương tiếc đã rất nhiều lần cô phải vào viện đến mức quen hết các y tá bác sĩ nơi đây. Thậm chí cô chỉ muốn ở nơi này mà không muốn về lại nơi tắm tối ấy, nó như 1 nhà giam không lỗi thoát.
Ngày ngày chịu sự ngột ngạt vì không có người nói chuyện lại phải hầu hạ anh hằng đêm khiến tinh thần cô xa xút đi rất nhiều. Ở bệnh viện thì cô có thể nói chuyện giải tỏa cái mệt mỏi ra thế giới bên ngoài 1 cách thoải mái.
Khoảng thời gian gần đây cô không về nhà cũ vì sợ mẹ sẽ phát hiện ra những dấu vết xanh đỏ trồng chất lên nhau do anh gây ra và sự gầy đi thấy rõ của cô. Cô cũng không muốn bà phải lo lắng.
Như mọi khi anh không về ăn cơm tối mà chỉ đem muộn về hành cô thôi nhưng đêm nay không hiểu sao anh lại về rất sớm khiến cô không hề biết gì. Cô đang nấu ăn bên trong đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe bên ngoài thì đoán là anh về.
Không hiểu hôm nay có việc gì mà anh lại về sớm đến như vậy.
– Thiếu…thiếu gia! Người…về rồi.
Khi nhìn thấy anh bất giác cô run sợ cúi mặt xuống chào nhưng anh không nói gì mà đi lên thẳng phòng. Cứ nghĩ anh có việc quan trọng về lấy gì đó rồi đi nên cô đã tiếp tục công việc nấu của mình.
– Cô nấu chưa xong sao?
Ngay sau lưng Băng Thiên vang lên tiếng hỏi của Tử Phong khiến cô sợ hãi bất giác run cầm cập.
– Thiếu…thiếu gia! Sắp xong rồi.
– Mau lên!
Cô vội chạy vào lấy bát đủa và thức ăn ra nhưng trong đầu đang suy nghĩ sao hôm nay anh lại ăn cơm ở nhà. Nhưng khi cô dọn đồ ăn ra thì trên bàn chỉ toàn là rau và cơm khiến anh nhìn vào mà tức giận.
– Cô tính cho tôi ăn những thứ này sao? Cô nghĩ tôi là heo sao?
Ngày thường cô đều ăn như thế này. Anh cấm cô ra bên ngoài tiền cũng đã cầm hết những vật nuôi cô nuôi để ăn cũng đã bị thú cưng của anh ăn hết chỉ còn rau nên suốt khoảng thời gian qua cô đều ăn như vậy đột nhiên hôm nay anh về ăn cơm nhà.
– Tiền…tiền thiếu gia cầm cả rồi nên…
Nghe cô nói vậy anh đứng lên đi về phía cô khiến cô hoảng sợ lùi lại anh càng tiến thì nỗi sợ càng nhiều khiến cô rơi nước mắt.
– Huu…thiếu gia…người đừng qua đây…
Vì thường ngày anh mà đi lại gần cô chắc chắn là cô sẽ bị đánh nhưng hôm nay anh lại nắm 2 bả vai cô kéo cô ngồi vào ghế.
– Hôm nay cô dám cãi tôi sao?
– Không…không có…
– Cô tính cho tôi ăn những thứ dơ dáy này sao?
– Tôi…
LOẢNG XOẢNG.
Chưa kịp để cô nói hết câu anh đã hất văng đồ ăn lên người cô khiến chiếc nĩa bay qua mặt cô tạo nên 1 vết xước dài.