Tần Kiêu sợ cô từ chối: “Năm phút, hát không hay cũng đừng cười.”
Cô có chút không biết phải làm sao với tình hình này. Chắc chắn cô phải thừa nhận, trong lòng cô, Tần Kiêu vẫn luôn là một người không có ngũ âm đầy đủ, mù chữ, ngang ngược không nói lý lẽ. Cô chưa hề và chưa từng nghe hắn hát lần nào.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, muộn quá rồi, anh về ngủ đi.”
Phòng này không cách âm.
Tần Kiêu tựa vào cửa, đeo guitar lên người. Ngón tay thon dài của hắn tùy ý gảy một cái ở trên.
Cả hàng lang trống rỗng đều là tiếng guitar.
Bộ dạng hắn hơi lưu manh, cười nói: “Nếu em không đồng ý thì tôi sẽ đàn ở ngay bên ngoài, hửm?”
Tô Lăng không làm gì được hắn, tạm thời không còn cách nào nghĩ đến chuyện buồn nữa, cô nhìn thoáng qua bên ngoài: “Vậy… Vậy anh vào đi.”
Hắn sải bước tiến vào, dùng chăn bao lấy cô: “Lên giường rồi nghe, bên ngoài lạnh lắm.”
Sau đó hắn ngồi lên cái ghế cạnh giường mà điều chỉnh âm thanh.
Tô Lăng bị hắn quấn đến độ chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô thấy hắn rất chân thành bèn lặng yên nhìn hắn.
Người đàn ông 28 tuổi, hoàn toàn khác với những nam sinh trẻ rạng rỡ đẹp trai trong trường của cô. Hắn đã sớm trút bỏ tinh thần phấn chấn của thiếu niên, giữ lại sự trưởng thành, có lẽ là không hay cười, sườn mặt hắn vô cùng lạnh lùng.
Lúc không nói lời nào nhìn rất nặng nề, khi híp mắt cũng rất hung dữ.
Mà giờ phút này, hắn cúi đầu xuống, trong mắt mang theo ý cười, hát bài “Cô gái” của Trần Sở Sinh, bài hát của mấy năm trước, giọng hắn trầm thấp.
“Anh đã từng mơ về em biết bao nhiêu lần đấy cô gái.
Mơ thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của em.
Xem thư của em hát cho em nghe.
Giọng hát đau buồn như thế.
Anh đã từng mơ về em biết bao nhiêu lần đấy cô gái.
Mơ thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của em.
Mặt trời thiêu đốt vì em, mặt trăng mọc vì em.
Sao chớp mắt vì em.
Hey hey~
Cô gái à, cô gái ơi, anh thật rất nhớ em.
Lòng anh tan nát vì em.
Mặt trời thiêu đốt vì em, mặt trăng mọc vì em Sao chớp mắt vì em.”
Cô nhìn hắn.
Cô nhận ra Tần Kiêu đang dỗ cô, hắn biết cô khổ sở và mờ mịt, biết cô mất đi người thân nên cực kỳ đau khổ. Đại khái là Tần Kiêu không thích ca hát, hắn nhíu mày rất nhiều lần, cố gắng nhớ lại lời bài hát và bản nhạc.
Hắn đàn sai hai lần, nhưng lần thứ hai đã sửa lại được.
Hắn không thích nhưng hắn vẫn hát. Rõ ràng là một bài hát vui vẻ nhưng khí chất của hắn quá ngang ngược nên hát thành một loại cảm giác khác.
Người đàn ông này đã cúi đầu, làm chuyện không phù hợp với độ tuổi của hắn, dỗ dành bảo bối mà có làm thế nào cũng không bằng lòng yêu hắn.
Tô Lăng đã nghe rất nhiều bài hát hay, Tần Kiêu trừ giọng hát trầm thấp trời sinh là để hát ra thì còn lại đều quá tệ. Mà giây phút này, trong cả hai đời, cô gặp được lần hắn dịu dàng nhất.
Hắn kiên nhẫn đàn đến lần thứ ba. Cô chớp mắt, nước mắt rơi xuống ngay lập tức.
Những nốt nhạc sau đó vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Động tác của hắn cứng đờ, hơi bối rối: “Ơ, ông đây đàn khó nghe cũng không đến mức làm em khóc chứ?”
Dù sao không đụng tới tận mười năm, nhét dưới đáy hòm. Nếu không phải thấy cô còn nhỏ, hắn cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.
Ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve gương mặt của cô: “Đừng khóc được không? Không thích thì không đàn nữa.”
Lần này cô không hề tránh, để cho hắn lau nước mắt.
Tần Kiêu ném guitar vào góc. Trong lòng hắn mắng một câu đậu mé, đời này còn đụng vào cái này nữa thì hắn là thằng ngu.
Động tác của người đàn ông thô lỗ nhưng vừa chạm vào gò má cô lại tự nhiên nhẹ nhàng hẳn. Hắn hết cách nói: “Tô Lăng, sao lại thích khóc như thế?”
Cô nức nở hai tiếng, giọng yếu ớt: “Tôi… Trong lòng tôi đau khổ lắm.”
Tần Kiêu không biết an ủi cô như thế nào. Dẫu sau tính tình hắn vốn lạnh nhạt, khuôn mặt có chút ngang ngược, ngữ điệu mang vẻ bất cần: “Chuyện này có là gì, sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường của còn người. Thời điểm ông già nhà tôi chết, bình thường tôi sống như thế nào thì cũng sống tiếp thế ấy, số mệnh của con người mà thôi.”
Thế nên hắn sống trên đời cũng không thèm để ý sống chết, nói chung đây cũng là nguyên do hắn không sợ chết.
Cô nhìn hắn, khẽ gật đầu một cái.
“Tôi cũng sẽ chết…”
Trong chớp mắt cô thấy con ngươi hắn nhanh chóng co rụt, bên trong là đêm tối vô tận, cắt ngang vẻ lạnh nhạt lúc nãy.
Sau một phút sau, hắn che dấu cảm xúc đó, cười nói: “Em sẽ không chết. Em còn nhỏ, Tô Lăng sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Nhưng cô vẫn thấy được phản ứng đầu tiên của hắn. Bỗng dưng Tô Lăng rất muốn biết, tình cảm của hắn cực đoan và đáng sợ đến thế này. Đời trước, sau khi cô chết, rốt cuộc hắn sống thế nào?
Cô nhẹ giọng hỏi: “Tần Kiêu, nếu như… Tôi chỉ có thể sống đến 24 tuổi. Anh…”
Hắn siết chặt nắm tay, đè xuống tầng tầng lớp lớp tàn nhẫn và lạnh lùng trong mắt, ngoài mặt lại cười nói: “Đừng đùa chuyện như vậy, làm gì có ai tự nguyền rủa mình?”
Trong lòng cô đâm sợ, cuối cùng không hỏi tiếp nữa.
“Nếu như tôi chết vào lúc 24 bốn tuổi, quãng đời còn lại của anh sẽ ra sao? Là yêu nhiều hơn, tiếc nuối nhiều hơn? Hay là hận nhiều hơn?”
Nhưng cô lại sợ mình biết được đáp án, Tô Lăng vùi mặt vào trong chăn: “Khuya lắm rồi, anh nhanh đi ngủ đi.”
Tần Kiêu cười nói: “Được, còn buồn không? Tô Lăng.”
Cô buồn buồn nói: “Không.”
Có lẽ trên đời này không còn ai hiểu rõ chuyện sống chết hơn cô.
Tần Kiêu nhặt guitar lên, ngón tay gảy nhẹ dây đàn. Một âm thanh rất nhỏ vang lên, hắn cười nhẹ nói: “Vậy em trả thù lao đi, ông đây không hát miễn phí.”
Cô nằm trong chăn, hơi trợn mắt.
Lại một âm khác vang lên, hắn ung dung, chậm rãi nói: “Biểu diễn bên đường cũng phải được thưởng mấy đồng xu, vậy mà em còn khóc.” Hắn nói xong thì cười, cô không nhìn thấy sự dịu dàng đang tràn ra từ trong mắt hắn.
Còn nói mấy chuyện hù dọa ông đây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra, hai gò má trắng nõn, hơi xấu hổ: “Là do anh một hai đòi đàn.”
Hắn cười: “Ừm, tôi thích bị coi thường đó được không?”
Cách miêu tả thẳng thắn và thấp kém này khiến cô đỏ mặt: “Không phải… Tôi biết anh có lòng, cảm ơn anh.”
Giọng cô dịu dàng, bầu không khí dịu dàng, tim hắn cũng dịu dàng theo.
Tần Kiêu ngồi xổm trước người cô, nhìn ngang hai mắt ướt sũng của cô: “Tô Lăng, nhìn tôi.”
Hắn cười nhẹ nói: “Về sau đừng nói mấy lời như vậy đã coi như là trả thù lao cho tôi rồi. Ông đây không thích mấy lời đó, nhớ chưa?” Hắn không chịu được.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Được.”