“Năm sau tổng giám đốc Lý cũng phải nghỉ hưu rồi, tuổi già đã đến rồi.”
Mọi người bỗng im lặng, chị Trương nói: “Chúng ta đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy? Giám đốc Chu là người luôn biết tính toán, anh ta nhất định đã lên kế hoạch cho tương lai của mình rồi. Chúng ta đều hy vọng anh ta sẽ thành công, không trông đợi vào việc anh ta có thể dắt chúng ta đi theo, nhưng nếu sau này gặp lại anh ta, có thể nói chuyện được thì cứ nói thôi.”
Mọi người hùa theo: “Đúng vậy, chúng ta đều hy vọng giám đốc của chúng ta sẽ thành công.”
Thật ra sau khi Tô Nam Tinh nghe xong cuộc tán dóc đó, cô cũng không còn tâm trạng để tiếp tục chơi bài. Đúng lúc ở bên cạnh có một anh trai vừa mới xông hơi xong, đi tới đứng xem, Tô Nam Tinh đứng dậy nhường chỗ cho anh ta, chị Trương hỏi cô: “Đi đâu vậy?”
Tô Nam Tinh trả lời: “Em đi vệ sinh, mọi người cứ chơi trước đi.”
Đúng là cô đến nhà vệ sinh để rửa tay, sau đó đi dọc theo hành lang rồi đi ra ngoài hít thở không khí thông qua một cánh cửa lớn. Khách sạn này được xây ở dưới chân núi, bên ngoài khách sạn có một hồ nước lớn, cây cối và các bụi cây rậm rạp bao phủ xung quanh, cảnh vật rất đẹp.
Tô Nam Tinh đi tới bên rìa hồ nước và hít sâu một hơi, trong không khí còn có mùi hương hoa dại và cỏ xanh, mùi hương rất dễ chịu. Ở trên mặt hồ nước cách đó không xa, hoa sen mọc bạt ngàn giữa mùa hè, lá sen xòe ra trông rất duyên dáng, những bông sen đã héo úa, cây sen mọc đứng thẳng giữa những lá sen tạo nên một phong cảnh rất nên thơ.
Cô đi dọc theo con đường được xây bằng ván gỗ bên bờ hồ, con đường đó vừa vặn dẫn đi vào trong đầm sen, hai bên đường có ánh đèn LED lấp ló. Vào buổi tối, cô như đang đi trên con đường được dẫn dắt bởi ánh sáng, vừa đẹp vừa lãng mạn.
Ở phía cuối con đường được bao phủ bởi lá sen, cô nhìn thấy Đinh Diễm đang đứng ở đó.
Rất dễ dàng nhận ra anh ta vì bởi bóng dáng cao gầy, mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, ngón tay thon dài đang cầm điếu thuốc, và cả tư thế đứng hút thuốc đó nữa.
Tô Nam Tinh muốn rời đi nhưng đã quá muộn, bởi vì Đinh Diễm đã vẫy tay với cô và nói: “Nam Tinh, tới đây.”
Cô đành phải đi tới, lên tiếng hỏi: “Tại sao lại hút thuốc ở đây?”
Đinh Diễm trả lời: “Đi ra ngoài hít thở không khí.” Lại hỏi cô: “Còn em, sao lại đi ra đây?”
“Cũng đi ra ngoài hít thở không khí.”
Đinh Diễm khẽ cười, sau đó dập tắt thuốc lá, nhét bao thuốc lá vào tay mình.
Anh ta là một người rất biết cách đối nhân xử thế.
Tô Nam Tinh không lên tiếng, Đinh Diễm cũng không mở miệng nói chuyện, hai người bỗng chốc rơi vào sự im lặng.
Gió đêm mùa hè thổi qua lá sen và cây sen mọc thẳng đứng, mùi lá sen thơm ngát thoảng qua.
Cuối cùng Đinh Diễm cũng mở miệng: “Ở đây làm tôi suy nghĩ đến chỗ lần trước tôi dẫn em đi ăn.” Khung cảnh cánh đồng sen bạt ngàn ở chỗ ăn đầu cá hầm đó cũng tươi đẹp giống như vậy.
Tô Nam Tinh “ừm” một tiếng, Đinh Diễm còn nói: “Trước đây còn nói là sẽ hẹn em đi leo núi, bây giờ đã leo núi chung với mọi người trong công ty rồi.”
Tô Nam Tinh nói: “Hôm khác tôi sẽ mời anh ăn một bữa cơm.”
Đinh Diễm trả lời: “Được.” Thế nhưng cả hai đều biết rằng chỉ sợ ngày hôm khác không biết là đến khi nào, bọn họ chưa từng nghiêm túc về chuyện này.
Một lát sau, Đinh Diễm chợt nói: “Nam Tinh.”
“Vâng?”
Anh hỏi: “Tôi vẫn chưa hỏi em lý do em từ chối tôi là gì?”
Tô Nam Tinh im lặng vài giây rồi trả lời: “Bởi vì tôi đã có người tôi thích.”
Đinh Diễm hơi khựng lại, mặc dù đã đoán trước được câu trả lời này, thế nhưng khi nghe thấy cô tự mình nói ra, lồng ngực của anh vẫn như bị thắt lại. Anh cũng không nói tiếp về chủ đề này, cũng không có hỏi người cô thích là ai.
Anh nói: “Tôi còn muốn hỏi em một chuyện.”
“Là chuyện gì?”
Đinh Diễm nói: “Năm đó, tôi đang nói là lúc làm trong bộ phận marketing, em đối với tôi…” Có một số từ không nói ra, nhưng bọn họ đều hiểu. Anh hỏi: “Đã từng có sao?”
Cả câu nói nên là: Năm đó em đã từng thích tôi sao?
Tô Nam Tinh khẽ hỏi: “Hiện giờ hỏi về chuyện này còn có ý nghĩa nữa sao?”
Đinh Diễm hiếm khi trở nên cương quyết, nói: “Tôi muốn biết, muốn nghe câu trả lời thật lòng của em.”
Tô Nam Tinh thở dài, cuối cùng trả lời: “Nếu không thì tại sao tôi lại phải vội vàng chuyển đi khỏi bộ phận marketing chứ?” Câu trả lời đó cũng không rõ ràng. Với thân phận hiện tại của cô, cô cảm thấy không cần thiết phải nhắc lại những chuyện chưa từng xảy ra giữa bọn họ, bởi vì mọi chuyện đều đã qua rồi. Hiện giờ cô đã có bạn trai, cũng không thể đáp lại tình cảm của Đinh Diễm, cho nên cô không muốn thổ lộ tình cảm của mình vào năm đó cho anh ta nghe, nói ra chỉ càng làm tăng thêm phiền muộn mà thôi.
Đinh Diễm nghe được câu trả lời đó thì bật cười, nói: “Em thật là…”
Quá gian xảo, đến lúc này mà vẫn không cho anh một tia hy vọng.
Có lẽ do tối nay anh đã uống rượu nên có chút phấn khích. Đinh Diễm cũng không hài lòng với câu trả lời đó, cũng không tính bỏ qua cho cô, anh hỏi thẳng cô: “Vì vậy lúc trước em đã từng động với tôi có phải không?”
Tô Nam Tinh im lặng, Đinh Diễm quay đầu lại, kiên nhẫn hỏi: “Có phải không?”
Tô Nam Tinh không ngẩng đầu lên, nhìn vào vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên ngọn núi xanh thẳm ở đằng xa, cuối cùng cũng đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Đúng vậy, tôi đã từng động lòng với anh.”
Cuối cùng cũng nghe được đáp án này.
Đinh Diễm vừa hài lòng, vừa khó chịu.
Tô Nam Tinh nói tiếp: “Tất cả đều đã là quá khứ rồi.”
Đúng vậy, tất cả đều đã là quá khứ rồi.
“Lúc đó chúng ta không có khả năng.” Tô Nam Tinh nói.
Đinh Diễm nói tiếp: “Bây giờ tôi cũng đã chậm một bước rồi có phải không?”
Lần này cô thừa nhận rất nhanh: “Ừ.”
Đinh Diễm im lặng, ngón tay không thể kiềm chế liền rút một điếu thuốc ra từ trong bao thuốc lá rồi châm lửa, khói thuốc bỗng chốc lan tỏa vào không khí.
Tô Nam Tinh cũng không lên tiếng, chỉ đứng ở bên cạnh anh.
Rất lâu sau đó, khi đã hút hơn nửa điếu thuốc, Đinh Diễm mới nói: “Người đó là Chu Dịch.” Thậm chí đó không phải là câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định.
Tô Nam Tinh không nói gì cả.
Cũng không có gì bất ngờ khi anh ta đoán ra được, dù sao chuyện chuyển lên chính thức trước đây cũng là do Chu Dịch vận dụng mối quan hệ, dụng tâm xem như đã quá rõ ràng. Đó cũng là lý do Tô Nam Tinh không dám ăn mặc phô trương sau khi chuyển lên chính thức, bởi vì chuyện Chu Dịch giúp cô chuyển lên chính thức, đề bạt cô đã quá rõ ràng. Nếu cô hơi để lộ chút nhan sắc thì có thể sẽ bị người khác nói là loại phụ nữ dụ dỗ đàn ông bằng nhan sắc, hoặc là cuộc giao dịch giữa quyền lợi và sắc đẹp, cô hoàn toàn không muốn như vậy.
Khi hút hết điếu thuốc, Đinh Diễm còn nói: “Còn một chuyện cuối cùng, nếu như không có anh ta, em có chấp nhận tôi không?”
Nếu như không có Chu Dịch, cô có chấp nhận Đinh Diễm không?
Có.
Đinh Diễm rất ưu tú, vừa biết quan tâm người khác, vừa có phong độ, ngay cả cách nói chuyện cũng hiếm khi làm người khác thấy khó chịu, có người nào lại có thể cưỡng lại sự theo đuổi và sức hấp dẫn của anh ta đây?
Thế nhưng cô sẽ không trả lời, đáp án này nên giữ lại trong lòng là được rồi.
Trong quãng đời này, mọi người đều không biết mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu người, nhưng điều quan trọng chính là hiện giờ người nào đang ở bên cạnh chúng ta.
Tô Nam Tinh không trả lời, xoay người rời đi.
Đinh Diễm cũng không có ngăn cản cô, cô xoay người rời đi xem như là một đáp án.
Đã là người trưởng thành rồi, quá trình dò hỏi đều là vô nghĩa, anh biết chỉ có kết quả mới là thứ quan trọng nhất.
Tô Nam Tinh gửi một tin nhắn WeChat cho chị Trương, nói: 【Em mệt rồi, trở về phòng ngủ đây, mọi người cứ tiếp tục chơi đi.】
Chị Trương nhắn lại: 【Được, đoán không chừng tối nay sẽ chơi đến khuya.】
Tô Nam Tinh về đến phòng thì làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo ngủ, mở WeChat ra, do dự cả buổi trước khung đối thoại WeChat với Chu Dịch, cuối cùng vẫn không nhắn tin cho anh.
Hôm nay, cô cũng đã nghe thấy đám người chị Trương nói về Hoàng Hân Nhiên và Lý Uyển, ngay cả điều kiện của Lý Uyển mà còn bị chế giễu thì đừng nói tới điều kiện kém xa của Tô Nam Tinh.
Tuy nhiên, nếu một người đàn ông đã muốn ngoại tình thì cũng không thể ngăn cản được, vả lại Tô Nam Tinh thấy rằng ngăn cản thì có ích gì? Dù gì cũng đã ngoại tình rồi. Ngày nay, cho dù có yêu thích và động lòng nhiều tới mức nào thì cũng không bằng lòng tự trọng.
Tất nhiên yêu thích là một điều quan trọng, thế nhưng lòng tự trọng lại là điều quan trọng hơn.
Nếu Chu Dịch thực sự lựa chọn Hoàng Hân Nhiên, Tô Nam Tinh cô sẽ không đau khổ và không quấy rầy anh. Cô sẽ dứt khoát xoay người rời đi, tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt nào.
Cô đã rất cố gắng, kiên trì tập thể dục, cố gắng làm việc, dáng dấp cũng xinh đẹp, tại sao lại không thể tìm được một người đàn ông tốt? Tại sao lại đau khổ chỉ vì một người đàn ông?
Trong trường hợp xấu nhất, cho dù sau này không gặp được người đàn ông mà cô thích, chuyện đó cũng không sao cả. Tự mình kiếm tiền và có một cuộc sống tốt đẹp là mĩ mãn rồi.
Lấy lòng người khác thì rất khó, lấy lòng bản thân mình không phải rất dễ dàng sao?
Tô Nam Tinh tắt đèn bàn đầu giường rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng nhiên WeChat vang lên, cô mở ra nhìn thì thấy Chu Dịch nhắn hai chữ: 【Mở cửa.】
Tô Nam Tinh bước xuống giường, đi ra mở cửa thì thấy Chu Dịch đang đứng ở trước cửa.
Anh ôm cô vào trong lòng, tiện tay đóng cửa lại.
Cảm xúc của Chu Dịch đã được bộc lộ ra. Sau khi đi vào phòng, câu nói đầu tiên của anh là xin lỗi về chuyện trước đó, sau đó giải thích chuyện xảy ra vào buổi chiều: “Anh và Tống Tập thay phiên nhau cõng cô ấy xuống dưới chân núi, sau đó nhanh chóng đưa đến bệnh viện để chụp X-quang. Phim chụp cho thấy cô ấy bị gãy xương cụt do bị té ngã, mắt cá chân cũng sưng lên. Chỗ gãy xương không nghiêm trọng lắm, nhưng mắt cá chân lại sưng nghiêm trọng, phải về nhà nghỉ ngơi.”
“Khi bọn anh đưa cô ấy về nhà, ông bà nội của cô ấy đều đang ở nhà. Sau khi chăm nom cho cô ấy xong, ông bà cụ lại giữ bọn anh ở lại để hỏi thăm sự việc, nói rất nhiều thứ. Đó là ba mẹ của tổng giám đốc Hoàng, bọn anh cũng không thể đứng dậy và rời đi ngay lập tức, cho nên đã ở lại trò chuyện với ông bà cụ một lúc. Nói một lúc thì đã đến giờ ăn cơm tối, ông bà cụ kiên quyết giữ bọn anh ở lại ăn cơm, muốn đi về mà cũng không được, không còn cách nào khác nên đành phải ở lại ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, khó khăn lắm mới chạy thoát thân, anh và Tống Tập liền trở về đây.”
Sau khi giải thích xong, Chu Dịch nói: “Nếu không lo lắng em vẫn còn ở đây, anh cũng sẽ không trở về đây.” Dáng vẻ giống như là có phải anh nên được khen thưởng hay không.
HẾT CHƯƠNG 42