“Ra ngoài ăn.” Lục Áo nói:” Khó lắm mới tới thành phố Kiềm Vĩnh, chúng ta đi ăn hàng quán kia nhé? Ở trên thuyền lâu như vậy, phải ăn cái gì đó ngon 1 chút.”
Tống Châu cười đồng ý, “Tôi mời cậu. Ông chủ bị bắt rồi, tiền lương lần này của các cậu có phải cũng bị ngâm giấm rồi không?”
“Không biết nữa.” Nhắc tới chuyện này Lục Áo có chút buồn bực, “Nói sau đi, nói không chừng phía cảnh sát sau khi kết án xong sẽ từ tài sản thu được của nhóm người kia chia cho chúng tôi một phần?”
Tống Châu chậm rì rì, “Tính khả thi không cao, tiền phạt là tiền phạt, sẽ không phát tiền lương cho các cậu.”
“Vậy chờ bọn họ ra tù rồi chúng ta lại đòi?” Lục Áo cảm thấy mệt tim, “Tôi đã tham gia hiệp hội những người tình nguyện bảo vệ của Hạng Hưng Xương bọn họ, đến lúc đó hẳn sẽ thường liên lạc, để xem bọn họ nói thế nào. Tôi hiện tại không muốn quan tâm những việc này.”
Tống Châu xoa xoa cổ cậu, “Chúng ta đi ăn cơm trước.”
Thức ăn của gian hàng vẫn ngon như trước.
Lục Áo ăn hơn mười món, bụng no căng rồi tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Cậu nhớ tới, “Vừa rồi cảnh sát nói phải giúp tôi xin vào danh sách thanh niên trẻ xuất sắc của thành phố Kiềm Vĩnh, nếu xin được, sẽ có 5.000 tệ tiền thưởng.”
“Lợi hại vậy?”
“Tàm tạm.” Lục Áo ngáp, “Không biết danh hiệu ‘Thanh niên xuất sắc’ có lợi ích gì, bọn họ cho thì tôi nhận. Tôi đoán về sau sẽ giao thiệp nhiều với cảnh sát, có cái danh hiệu này cũng tốt, tối thiểu sẽ không nghi ngờ tôi?”
“Nghi ngờ công dân tốt như cậu để làm gì?”
“Thì có vài chỗ không giải thích được. Tôi cảm thấy chuyện hôm qua còn nhiều lỗ hổng, nhưng bọn họ lại không hề nhắc đến, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Cái này à?” Tống Châu quay đầu nhìn cậu, hai mắt cong cong, “Tôi đã đánh tiếng với lãnh đạo của lãnh đạo bọn họ, e rằng họ đã lập hồ sơ cho cậu rồi, về sau sẽ không miệt mài theo đuổi những chỗ không đúng trên người cậu.”
“Lợi hại vậy?” Lục Áo tinh thần chấn động,” Bọn họ đã biết tôi là rồng rồi sao?”
“Vậy thì không, chỉ biết cậu không phải nhân loại bình thường. Lãnh đạo của lãnh đạo bọn họ còn biết sau lưng cậu có tôi.”
Phản ứng của Lục Áo nằm ngoài dự kiến của Tống Châu, “Chả trách hôm nay thuận lợi vậy, cảm giác có người chống lưng thật tốt.”
Tống Châu lại cong cong hai mắt.
Vừa nói, Lục Áo vừa kéo vali đi cùng Tống Châu tới một con hẻm nhỏ yên tĩnh không có camera giám sát.
Tống Châu nhẹ cầm cổ tay cậu, hình bóng hai người dần tan biến, giây tiếp theo đã xuất hiện trong sân nhà Lục Áo.
Lục Áo nhìn nơi ở quen thuộc, đặt mông ngồi lên ghế dựa, “Cuối cùng cũng về nhà rồi.”
“Mệt thì ở nhà nghỉ ngơi 1 thời gian đi.”
“Được, tôi đoán cá ở vùng biển ngoài thôn hẳn đã nhiều hơn rồi, mấy hôm nay tôi cứ yên tâm đánh cá trước đã.” Lục Áo lấy điện thoại ra, ” Tôi nói 1 tiếng với anh Chương bọn họ.”
Lâm Mãn Chương bọn họ cũng không có nghe thấy tin tức, chỉ là đối với việc cậu về sớm như vậy có chút kinh ngạc.
Lục Áo cũng không nói gì thêm, báo bình an trong wechat xong thì tắt máy.
Đêm đó Lục Áo ngủ say trong nhà, cậu ngủ 1 giấc tới 9 giờ mới dậy.
Cậu vừa dậy đã nghe tiếng kêu của đàn ngỗng, âm lượng của tụi nó không thua gì tiếng chó sủa.
Cơm sáng cũng không ăn, cậu vừa xoa xoa cái đầu đang hơi đau vừa đi xem thử, chỉ thấy có 1 con ngỗng đã thò cái đầu nó ra tới hàng rào, cố hết sức kéo căng cái cổ dài nhắm tới chỗ đất trống kêu “cạc cạc cạc”, nhìn thấy Lục Áo, chúng nói kêu dữ hơn, “cạc cạc cạc” giống như tiếng sấm nổ vậy.
Lục Áo ló đầu nhìn, chỉ thấy thau thức ăn và nước đã trống không, thảo nào la to thế.
Cậu về lấy gạo cũ và nước tới, lại đánh vài cái trứng gà trộn chung với gạo cũ, trộn đều xong thì lui ra sau để tụi ngỗng ăn.
Thủ lĩnh của đàn ngỗng Bánh Mè Chiên đầu tàu gương mẫu, vèo một phát chạy tới, đầu cắm vào trong thau thức ăn.
Lục Áo đưa tay sờ sờ thân mình của nó, nó lớn thêm không ít, sờ thấy rất rắn chắc.
Bánh Mè Chiên “Cạc” một tiếng, đàn ngỗng đang mong ngóng vội vàng chạy tối, sôi nổi cắm đầu vào thau, vừa cạc vừa ăn.
Trong lúc nhất thời, lỗ tai Lục Áo bị nhét đầy tiếng ngỗng mổ thức ăn.
Lục Áo nhìn chằm chằm chúng nó, trong lòng tính toán xem còn bao nhiêu ngày có thể ăn ngỗng.
Đàn ngỗng không biết có phải đã cảm nhận được ánh mắt của cậu hay không, lo lắng mà đi qua một bên.
Lục Áo không để ý chúng nó, cho ăn xong thì dọn dẹp chuồng ngỗng sau đó rửa tay về nhà thay quần áo, gọi điện cho Lâm Tê Nham.
“Lục Áo?” Lâm Tê Nham cực kỳ vui vẻ, “Cậu tìm tôi có gì không?”
“Cậu rãnh không? Chở tôi lên trấn 1 chuyến, tôi muốn lên trấn mua đồ.”
“Có thể, cậu đợi 1 chút, tôi tới nhà cậu ngay.”
Lục Áo cúp điện thoại chưa được 1 hồi, Lâm Tê Nham thực sự cưỡi xe máy tới, vừa thấy Lục Áo, cậu ta chống hai chân, kỳ quái hỏi:” Xe ba gác của cậu đâu?”
“Lần trước để ở nhà anh Đại Vũ.”
“Thảo nào.” Lâm Tê Nham nói, “Cậu đi lên trấn mua đồ ăn đúng không? Cậu ăn sáng chưa?”
“Chưa ăn.”
“Ài, vậy đi đi đi, nhanh chút.”
Lâm Tê Nham chở Lục Áo thẳng đến cửa tiệm bán đồ ăn sáng trên trấn.
Sữa đậu nành bánh quẩy bánh bao cháo hải sản, Lục Áo kêu 1 bàn lớn.
Cháo hải sản của bọn họ đặc biệt ngon, những hải sản này đều do ông chủ sáng sớm chạy tới bến tàu mua, khi nấu nguyên liệu đều còn tươi sống hết.
Khách hàng gọi món xong, ông chủ liền bắt nguyên liệu ra rửa sạch sẽ, bỏ vào đáy tô, dùng nước cháo nóng nổi được hầm đến mềm mại trụng qua một lần, hải sản lập tức chín ngay, lại cho thêm chút hành băm, nêm nếm gia vị là có thể ăn.
Một món cháo hải sản thơm ngọt mềm mại ra lò, sáng sớm ăn 1 chén, cả người đều khoan khoái dễ dịu.
Lâm Tê Nham bị nóng đến đỏ môi, nhưng vẫn vừa ăn vừa thổi.
Lục Áo thì ăn nhanh hơn cậu ta nhiều, nhét từng lồng bánh bao bánh quẩy vào bụng, cháo hải sản chỉ để lấp kín mọi khẽ hở còn sót lại trong dạ dày.
Hai người ăn 1 bữa sáng chỉ tốn 69 tệ, trong đó 64 tệ là Lục Áo ăn.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Tê Nham chở Lục Áo đến nhà Lâm Đại Vũ.
Nhà Lâm Đại Vũ sớm đã mở tiệm buôn bán.
Hôm nay không phải ngày họp chợ, tương đối ít khách, Lâm Đại Vũ ngồi trong quầy, vừa thấy Lục Áo hai mắt liền sáng lên, “Aiiii, Lục Áo cậu tới thật đúng lúc, thật đúng lúc!”
“Làm sao vậy?”
“Trước đó không phải cậu nói muốn trồng cây ăn quả sao? Tôi có 1 người bạn, nhà ông ấy có chút chuyện, hiện tại muốn bán cây, hỏi cậu có muốn mua không?” Lâm Đại Vũ nói, “Cây nhà ông ấy toàn là cây lâu năm, giá lại rẻ, có rất nhiều người chấm rồi đó, hai ngày trước gọi không được cho cậu, tôi vội muốn chết.”
Lục Áo nói:” Hai ngày trước tôi còn trên biển, cây của ông ấy là cây gì vậy?”
“Hình như là cây dương mai, cây sơn trà gì đó, chờ 1 chút, nếu cậu thấy có hứng thú, tôi sẽ hỏi thử, cũng không biết cây nhà ông ấy đã bán đi chưa nữa.”