Tiêu Linh được đón về Hoắc gia vào ngày hôm sau, khi tình hình của cô đã ổn hơn một chút. Nhưng khi trở lại, cô phát hiện Hoắc Tư Thần luôn ngó lơ cô. Anh đi làm từ sáng sớm, tối đến ngủ ở phòng khác, giờ cơm cũng không thấy đâu. Cô cảm thấy không quen, ban đêm một mình nằm trong phòng lạnh lẽo, nhắm mắt đếm thời gian trôi cũng không thể ngủ được.
Cô mặc quần áo ngủ bước xuống giường, bụng lúc này đã lộ rõ hơn trước nhiều. Ba tháng hơn rồi, cố gắng thêm một thời gian nữa là đứa trẻ sẽ ra đời, sau đó, cô có thể rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến mình cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi này.
Đi ngang qua phòng bếp, Tiêu Linh chợt thấy đói bụng. Cô quyết định vào trong tìm gì đó ăn, tủ lạnh luôn chất đầy các loại rau củ, thịt, hải sản, mỗi ngày dường như đều được đổi mới.
Đang lúc cô loay hoay muốn nấu cháo ăn, bên ngoài có tiếng bước chân khe khẽ. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc phu nhân xuất hiện ở cạnh cửa liền chào hỏi:
“Hoắc phu nhân.”
“Không ngủ được?” Bà Tịnh Nhã đi đến gần, ngồi xuống ở chỗ bàn ăn rồi nhìn cô.
Tiêu Linh liếc mắt qua chỗ đồng hồ treo tường rồi nói:
“Vâng, đã trễ thế này rồi, Hoắc phu nhân cũng không ngủ được ạ?”
Bà Tịnh Nhã trông có vẻ gần gũi hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều, bà nói:
“Gọi tôi là bác gái đi. Gần đây tôi cũng thấy khó ngủ.”
“B-Bác gái, bác muốn ăn gì đó không? Cháu làm.” Tiêu Linh hỏi bà, tay vẫn đang gọt rau củ.
Bà Tịnh Nhã lắc đầu:
“Không cần đâu.”
Hai người ở trong bếp, một người nấu ăn và một người ngồi nhìn xem, thỉnh thoảng nói vài câu khiến không khí phá lệ ấm cúng, cứ như một gia đình nhỏ hạnh phúc. Tiêu Linh nấu nhanh một bát cháo rau củ, mang đến bàn ăn ngồi cùng bà Tịnh Nhã.
Bà nhìn cô ngoan ngoãn hiền lành như vậy, không khỏi yêu thích, nói:
“Cô có biết vì sao tôi lại xem trọng cái thai trong bụng cô như vậy không?”
“Cháu không biết ạ.” Tiêu Linh thật ra cũng nghĩ về việc này vài lần rồi, cô khá tò mò lý do, chỉ là không dám hỏi.
Bà nhìn cô, hay nói chính xác hơn là nhìn bụng của cô, ánh mắt có chút trông đợi:
“Vì Hoắc Tư Thần khó có con nối dõi. Cho nên đây là hy vọng của Hoắc gia, bằng mọi giá, tôi phải bảo vệ nó.”
Lần đầu tiên nghe được thông tin này, Tiêu Linh quên cả việc ăn uống, đặt bát cháo qua một bên. Cô mân mê môi, có chút khó tin nhìn bà Tịnh Nhã.
Bà ngồi ở nơi đó, khuôn mặt dần trở nên lạnh lùng:
“Nhưng nếu nó không phải con của Hoắc Tư Thần, thì cô phải chuẩn bị tâm lý nhận lửa giận của Hoắc gia. Dám lừa dối chúng tôi, cô sẽ nhận lấy hậu quả rất thảm.”
Từng câu từng chữ đều như ghim vào tim Tiêu Linh một nhát dao, cô biết họ không thể tin cô ngay lúc này, nhưng nghe vẫn rất đau lòng. Cô cười gượng nói:
“Cháu hiểu rồi ạ. Nhưng mà, thật ra cháu cũng tự hỏi đã lâu, khi đứa trẻ được sinh ra thì Hàn Tuyết tiểu thư sẽ phản ứng thế nào?”
Nhắc đến Hàn Tuyết, bà Tịnh Nhã cười gằn:
“Chuyện này không cần cô lo.”
Hàn gia và Hoắc gia có thù không đội trời chung, bà và Tư Thần đã mất mấy năm trời để thu thập thông tin và chuẩn bị để đạp họ xuống! Họ không thoát khỏi việc liên quan đến cái chết của chồng bà bốn năm trước, bà có xuống mồ cũng nhất định phải đưa họ chôn cùng bà.