Cho nên, nam nhân vừa rồi kia, tám chín phần mười chính là Bạch Húc.
Một đầu khác, Địch Nhã pha trà xong, nhìn Hạng Tinh đang nghiêm túc mà nhìn áo khoác kia của A Húc, trong tay không khỏi run rẩy một chút.
Lại là có chút vô lực mà cúi đầu xuống, thở dài.
Được rồi, chung quy là không tránh khỏi.
“Em gái, uống một ngụm trà đi.”
Cô ấy tiến lên trước, đưa trà cho Hạng Tinh.
Lại đột nhiên cười khẽ vài tiếng, nhìn cô, “Bạn trai em, quen biết A Húc nhà chị, đúng không?”
“…”
Hạng Tinh có chút kinh ngạc nhìn lại.
Hắn tên A Húc a.
Vậy, mười phần mười.
Nghĩ xong, cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm, bọn họ đã từng là chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử.”
“Quả nhiên…”
Ánh mắt Địch Nhã hơi lay động, không khỏi vừa gật đầu, vừa ngồi xuống trên sô pha mây cô ấy.
Ánh mắt đột nhiên sâu xa.
“Chị tên Địch Nhã. Năm năm trước, chị nhặt thổ sản vùng núi ở chân núi núi tuyết, gặp A Húc ngã vào trong đống tuyết.”
“Cũng không biết là bởi vì gặp phải trận bão tuyết hiếm thấy kia, hay là nguyên nhân khác, tuy rằng anh ấy được a ba* nhà chị cứu giúp, nhưng lại mất đi tất cả ký ức, chỉ nhớ rõ tên của mình —— Bạch Húc.”
[* A ba (阿爸): cách gọi ba trong một số phương ngữ.]“Nhà chị cũng là lúc sau mới biết được, hóa ra A Húc chính là một trong ba vị anh dũng trước trận bão tuyết, đã đến núi Tuyết Tùng chấp hành hành động đặc biệt nào đó, cuối cùng bất hạnh ‘ hy sinh ’.”
Cô ấy nói, bỗng nhìn về phía Hạng Tinh, đáy mắt đều là vẻ bất đắc dĩ.
“Chuyện đã thành kết cục đã định, cả nhà chị đều rất rõ ràng, nếu thời điểm đó đưa anh ấy ra ngoài, anh ấy sẽ gặp phải chuyện gì.”
“Hơn nữa anh ấy cũng mất đi ký ức, a ba a ma dứt khoát thu lưu anh ấy, ở nhà chị giúp đỡ trợ thủ.”
Nói đến đây, Địch Nhã chợt cong môi nhẹ nhàng cười, vẻ mặt dáng vẻ hạnh phúc, “Tuy rằng anh ấy cũng không nhớ rõ gì, nhưng là người cực kỳ tài giỏi, hơn nữa đối xử với chị cũng đặc biệt tốt…Dưới sự ngầm đồng ý của a ba a ma, anh ấy và chị liền ở bên nhau.”
“Từ một khắc quyết định ở bên anh ấy, chị cũng đã làm tốt chuẩn bị đối mặt với ngày hôm nay.”
Địch Nhã đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp đã chứa đầy nước mắt.
Cầu khẩn nói, “Em gái, có thể xin bạn trai của em…xử lý A Húc anh ấy nhẹ được không? Anh ấy thật sự không phải cố ý, anh ấy thật sự, không nhớ được…”
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)