Thanh Duy ngẩn ngơ buông tay.
Giang Từ Chu tuyệt đối không lừa nàng.
Như vậy, vấn đề chỉ có thể nằm ở người viết thư năm xưa.
Nếu không phải Phù Hạ viết bức thư này, vậy rốt cuộc người viết là ai?
Thanh Duy nhanh chóng loại đi hai khả năng nguy hiểm nhất: Hà Hồng Vân không đời nào tự viết thư tố giác mình, vì thế bức thư này chắc chắn không phải mồi nhử; và bức thư này cũng không thể đến từ đối thủ của Hà gia, vì khi ấy triều đình đang điều tra nguyên nhân Tiển Khâm đài sập, nếu đối thủ đã nắm được bằng chứng xác thực như vậy thì phải lợi dụng từ lâu mới đúng, việc gì phải viết thư gửi cho Tiểu Chiêu vương bị thương nặng?
Nếu không phải đến từ triều đình, vậy chỉ có thể bắt nguồn từ bách tính.
Cho nên, người đã viết bức thư này là người biết được sự việc song đã gặp nạn.
Theo thái độ của Hà Hồng Vân với Phù Hạ mấy năm qua, trong thư bảo Phù Hạ đang giữ sổ sách chứng minh Hà Hồng Vân nâng giá thuốc, rất có thể việc này là thật, bằng không Hà Hồng Vân đã diệt khẩu Phù Hạ từ lâu chứ không có chuyện để nàng sống nhiều năm như vậy được, vậy là ai đã biết được chuyện này?
Hay nói cách khác, người biết sự việc năm xưa, ngoài Phù Hạ ra thì còn có ai?
Đương lúc Thanh Duy trầm ngâm, bỗng Mai Nương đứng sau nói: “A Dã cô nương, ta nghe ý cô… có phải người bị nhốt trong hầm ngục này mấy năm chính là hoa khôi của Chúc Ninh trang ngày trước, Phù Hạ cô nương?”
Vì lúc đến quá cấp bách nên Thanh Duy chưa giải thích nguyên nhân xông vào hầm ngục với Mai Nương, bây giờ tình hình đã thành ra vậy, nàng cũng không cần che đậy gì nữa.
Thanh Duy lời ít ý nhiều: “Đúng thế, thực không giấu diếm gì, trong tay Phù Hạ cô nương có bằng chứng phạm tội của Hà Hồng Vân, lần này ta đến cũng là để tìm bằng chứng ấy.”
“Nhưng mà,” Mai Nương lấy làm ngạc nhiên, “Không phải Phù Hạ cô nương nên ở trong lầu gác bên cạnh sao?”
“Phù Hạ quán chỉ là nơi ngụy trang được bố trí cơ quan, ta cũng từng thua thiệt một lần nên mới…”
Nói được nửa, Thanh Duy chợt nhận ra có gì đó không đúng, một suy nghĩ vụt qua đầu.
Sai rồi.
Hình như… ngay từ đầu, nàng đã đoán sai rồi.
Khi Triêu Thiên xông vào Phù Hạ quán, bên trong có đầy rẫy cơ quan, nếu Phù Hạ thực sự vẫn ở hầm ngục, vậy còn bày biện nhiều cơ quan như thế làm gì?
Thanh Duy mấp máy môi, hỏi Mai Nương: “Tại sao bà lại nói, Phù Hạ nên ở trong Phù Hạ quán?”
Mai Nương thấy Thanh Duy căng thẳng ra mặt, nghĩ ngợi thật kỹ rồi mới mở miệng: “Ban đầu khi chị em Thì Phương các mới đến Chúc Ninh trang, mọi người cứ tưởng chỉ là đổi nơi hầu người nên cũng chẳng để ý nhiều. Mà tiểu viện lầu gác nơi này không phải là nơi ở của hoa khôi hồng bài sao? Dưới tay tôi có một tiểu cô nương tên Đồng Nô, mặt mày xinh đẹp lại có dã tâm, nói cũng muốn làm hồng bài ở trang viên này, nên ngày thứ hai mới đến Chúc Ninh trang, nó đã rời Phong Thúy viện đi dạo tiểu viện lầu gác.”
“Nhưng tiểu viện nơi này rất lớn, nó vô tình đi nhầm tới Phù Hạ quán, sau khi về còn cảm thán với tôi, nói chủ nhân trang viên đối xử với Phù Hạ cô nương tốt quá, lúc nó đến thì thấy có người đưa cơm vào Phù Hạ, mà số lượng đồ ăn, e rằng đến ba người cũng ăn không hết.”
“Vốn dĩ ta cũng không để ý chuyện này lắm.” Nói đến đây, Mai Nương chợt thổn thức, “Nhưng đúng cái hôm sau ngày Đồng Nô kể lại chuyện thì không thấy tăm hơi nó đâu, đến nay vẫn chưa tìm thấy. Giờ nghĩ lại, có lẽ nó đã thấy phải thứ không nên thấy, nên đã bị diệt khẩu rồi…”
Đưa đồ ăn đến Phù Hạ quán.
Nếu theo như suy nghĩ của Thanh Duy lúc trước, Phù Hạ quán là tòa nhà rỗng, vậy số thức ăn đó là đưa cho ai?
Thanh Duy quay qua hỏi a hoàn: “Có phải còn có người khác ở trong Phù Hạ quán không?”
A hoàn lắc đầu: “Nô tì không rõ, nhưng…” Dừng một lúc, cô ta mới đáp, “Phù Hạ quán luôn được canh phòng cẩn mật, dường như bên trong… có người ở thật.”
Thanh Duy nghe thế, đáy lòng rét căm.
Một suy đoán đáng sợ bỗng vụt qua trước mắt, mà suy đoán ấy lại có thể dễ dàng trả lời mọi vấn đề.
Rõ ràng Phù Hạ bị nhốt trong hầm ngục, vậy vì sao còn lắp cơ quan ở Phù Hạ quán?
Phù Hạ là nhân chứng quan trọng nắm giữ chứng cứ phạm tội của Hà Hồng Vân, tại sao Hà Hồng Vân lại chịu dùng nàng ta làm mồi?
Vì sao Phù Hạ quán lại nằm tách biệt với các tiểu viện khác, vì sao lại tăng gấp ba nhân lực canh gác nơi này?
Chúc Ninh trang chỉ là trang viên tư nhân để ăn chơi hưởng lạc, tại sao Hà Hồng Vân vẫn để người của Tuần Kiểm ti canh gác, cho dù sẽ bị hoạch tội, thậm chí trang bị cả cơ quan nỏ tiễn của Vệ Úy tự?
Vì Phù Hạ quán này vốn không phải là lầu quán gì cả, mà mục đích sử dụng thật sự là nhà tù!
Bản án ôn dịch Ninh Châu xảy ra trước khi Tiển Khâm đài sập một năm, ban đầu chỉ là một án nhỏ, nếu không phải vấn đề gỗ dựng Tiển Khâm đài bị lộ thì chắc hẳn sẽ không ai đi điều tra. Nên rất có thể khi Hà Hồng Vân mua bán Dạ Giao Đằng, hắn ta đã có phần khinh suất. Người thay mặt hắn nâng giá và thu mua Dạ Giao Đằng là thương nhân Lâm Khấu Xuân, nhưng trước khi sự việc bại lộ, lẽ nào Hà Hồng Vân không hề lộ diện? Một chuyện làm ăn lớn như vậy, nếu không có công tử Hà gia làm quan như hắn ra mặt, những hộ buôn dược phẩm ấy có chịu bán hết Dạ Giao Đằng trong tay cho Lâm Khấu Xuân không?
Mà chỉ cần hắn lộ diện thì tất sẽ lưu lại bằng chứng, như vậy ngoài Phù Hạ, nói không chừng còn có nhân chứng khác chứng minh được hắn có tham gia.
Có điều đến tận bây giờ lại không nghe được phong thanh tiếng gió nào, ắt hẳn vì những nhân chứng nhỏ bé ấy, hoặc ngại quyền thế nên không dám lên tiếng, hoặc đã bị hắn bắt giữ, như Phù Hạ chẳng hạn.
Có lẽ người bị nhốt trong Phù Hạ quán chính là những nhân chứng ấy, và trong số đó hẳn cũng có người đã viết thư.
Khi viết thư, người ấy không dám dùng tên thật nên mới mạo muội lấy tên Phù Hạ.
Và vì rất nhiều nguyên nhân, Hà Hồng Vân mới không thể thả và cũng không thể giết bọn họ.
Còn Phụ Hạ chỉ là một kẻ tầm thường.
Nàng ta giữ sổ sách của Hà Hồng Vân thì sao, nàng ta không nói ra thì cũng chẳng ai tìm thấy quyển sổ đó, tính mạng của nàng ta nằm trong tay Hà Hồng Vân, Hà Hồng Vân có thể diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Phù Hạ quán không phải là nơi ngụy trang.
Mà Phù Hạ mới là người ngụy trang cho Phù Hạ quán.
Sở dĩ những năm qua Hà Hồng Vân không giết Phù Hạ, thậm chí còn nói với bên ngoài là nàng ấy chỉ đang dưỡng bệnh, chẳng phải do nàng nắm giữ sổ sách của hắn, mà nàng ấy là hòn đá dò đường hắn dùng để thăm dò!
Nghĩ tới đây, Thanh Duy ép mình phải tỉnh táo.
Hà Hồng Vân là kẻ khẩu phật tâm xà, thoạt nhìn gần gũi lịch thiệp, song thực chất là kẻ lòng dạ hiểm độc, tối nay lấy Phù Hạ làm mồi để giăng nên cái bẫy này, ắt hẳn hắn ta còn có mục đích ghê gớm hơn.
Thanh Duy cực kỳ thất vọng, nàng và Giang Từ Chu chưa bao giờ khinh thường Hà Hồng Vân, nhưng bất luận là Tiển Khâm đài hay bản án ôn dịch, bọn họ cứ như đang mò mẫm trong sương mù. Mà Hà Hồng Vân lại không như thế, hắn ta đứng trên cao quan sát được toàn cục, biết rõ nhân chứng ở đâu để uy hiếp.
Dựa vào đâu mà họ nghĩ rằng mình có thể hơn Hà Hồng Vân!
Thanh Duy biết nếu cứ để mặc mọi chuyện phát triển tiếp theo chiều hướng đó, kiểu gì cũng không thể xử lý giải quyết được. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay, báo cho Giang Từ Chu biết toàn bộ sự việc, thậm chí phải xông vào Phù Hạ quán một chuyến để xem suy đoán của mình đúng hay sai, để xem rốt cuộc là ai bị nhốt trong đó.
Nàng đứng dậy, không nói không rằng đi thẳng đến cửa ngục.
Cửa đã được khóa rất kỹ, bên ngoài có cả thảy ba lớp khóa, cửa sổ rất hẹp, lưới sắt mở ra từ bên ngoài, tầm nhìn bị che khuất, thậm chí cũng không thể duỗi tay ra ngoài.
Thanh Duy đang định phá vỡ thì bỗng nghe thấy một tiếng *cạch*, như có thứ gì đó bị kéo ra.
Âm thanh phát ra từ bên trên, Thanh Duy ngẩng đầu nhìn, chẳng rõ tự lúc nào có một cái lỗ mở ra trên trần ngục, một ống gỗ rộng thò vào trong ngục qua lỗ, treo ngay bên trên.
Chẳng đợi Thanh Duy kịp phản ứng, một khắc sau, tiếng nước ào ào truyền đến, nước chảy qua ống gỗ trút xuống hầm ngục.
Thanh Duy, Mai Nương và cả Phù Đông thảng thốt.
Lúc nãy Thanh Duy bảo mọi người kiểm tra cơ quan trong hầm ngục, nhưng sau đó lại bị cắt ngang vì chuyện vết xước trên tường, nay xem ra, bốn bức tường xung quanh không hề có cơ quan, cơ quan thực sự đang nằm trên đỉnh đầu.
Thanh Duy lập tức nhìn sang a hoàn.
A hoàn hốt hoảng lắc đầu: “Tôi, tôi không rõ, tôi chưa thấy thứ này bao giờ…”
Đỉnh hầm ngục rất cao, chỉ có ô cửa sổ nhỏ trên cửa ra vào là nơi thoát nước duy nhất, nhưng nó quá nhỏ nên không thể thoát được nhiều nước, toàn bộ phòng giam gần như kín gió, cuối cùng sẽ ngập trong nước. Nếu bọn họ không thoát ra thì kiểu gì cũng sẽ chết chìm tại đây.
Nước chảy xuống nhanh đến mức, chỉ mới đó thôi đã ngập quá mu bàn chân Thanh Duy.
Vẫn còn nửa canh giờ nữa mới hết thời gian hẹn với Giang Từ Chu, nhưng nàng đã chẳng đợi nổi nữa rồi.
Thanh Duy nghe a hoàn nói vậy, lập tức kéo bàn tới đứng lên trên, cẩn thận nhìn kỹ cái lỗ đặt ống gỗ, bùn đất rất mới, xem chừng vừa được đào hai ngày trước, ắt hẳn biết nàng sẽ đến nên mới cố ý đào lối xả nước.
Thanh Duy nghiến răng: “Cái gã Hà Hồng Vân này, hắn thực sự muốn dồn ta vào chỗ chết!”