Chỉ thấy bé người tuyết khẽ chớp mắt một cái, tự hạ thấp địa vị để lộ vài ngón tay từ trong chăn nệm. Một thoắt sau, dây rối lại vụt thẳng ra khỏi tay cậu, giữ chặt chân nhỏ của Kim sí Đại bàng, kéo nó rời xa ngọn đèn dầu.
Lão Mao quả thực hoang mang hết chỗ nói.
Thứ nhất, lão vẫn chưa nghĩ ra thằng nhóc này đi ngủ mà lại quấn dây rối theo làm gì, luyện rối thuật trong mơ à? Thứ hai, cây đèn dầu là món đồ quý giá gì mà quạt cũng không cho thế?
Mãi đến khi thấy Văn Thời nhanh chóng rụt tay về lại ổ chăn, lão liên kết hai điều mình chưa hiểu nổi đó, cuối cùng thì một suy đoán không mấy chín chắn cũng lóe lên trong đầu —— có lẽ là thằng cu này sợ sệt thôi…
Như đang chứng thực suy đoán của lão, Văn Thời mở to đôi mắt đen nhánh suốt cả đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, có tiếng chung trà chạm vào nhau vang lên trong phòng sư phụ, cậu mới chui quả mặt buồn bực vào đống chăn nệm, ngủ ngon lành.
Tuy Lão Mao được Văn Thời nuôi lớn, nhưng dù sao lão cũng là rối của Trần Bất Đáo. Thừa dịp bé trai đang ngủ, lão vỗ cánh bay sang phòng kế bên, báo cáo ngay phát hiện này với chính chủ.
Trần Bất Đáo đã khoác áo bào đang khom lưng ngâm một chung trà màu xanh da trời bằng nước suối mới nấu, nghe thế thì khá sửng sốt: “Suốt đêm không ngủ?”
Lão Mao nói khẽ khàng: “Cũng không thể như thế được ạ.”
Nhưng Trần Bất Đáo cũng không đưa ra bất cứ phản ứng dư thừa nào, chỉ nói: “Còn nhỏ, luyện thêm chút nữa sẽ tốt thôi.”
Hắn luôn là một người thầy nghiêm nghị, dù sẽ có chiều chuộng, nhưng sẽ chẳng bao giờ không có nguyên tắc đạo đức trong chính sự. Trong lòng hắn có tiêu chuẩn mình đặt ra, tuy Lão Mao chưa hiểu đó là gì, nhưng biết là có một giới hạn như thế.
Lão Mao cứ tưởng Trần Bất Đáo sẽ nghiêm khắc hơn chút xíu về chuyện ‘sợ sệt’ ấy, dù sao thì những ai thật sự muốn theo đuổi con đường Phán Quan này cũng không thể nhát gan.
Ai dè chưa làm một người thầy nghiêm nghị hết năm ngày, dưới mí mắt của tiểu đồ đệ trắng tuyết đã có thêm hai viền đen, cũng vì thức trắng mà ra.
“Gấu trúc con nhà ai bị ném cho ta nuôi thế này?” Trần Bất Đáo cong ngón tay nâng cằm của bé người tuyết lên, quan sát một chút rồi lại buông tay xuống, hỏi: “Tại sao tối con lại ngủ không được?”
Hắn biết Văn Thời có chuyện gì cũng thích kìm nén trong bụng, thường dù biết rõ nguyên do, hắn vẫn sẽ hỏi lại một câu, dẫn dắt để Văn Thời tự mở miệng.
Khổ cái là tiểu đồ đệ này lại quật cường hơn bất kỳ ai, đánh chết cũng không đề cập tới nỗi sợ, bị hỏi riết thì chỉ thốt ra một câu “trời lạnh”.
Đó cũng không phải ngày đầu tiên Trần Bất Đáo thỉnh giáo sự mạnh miệng của đồ đệ nhà mình, cũng không trực tiếp vạch trần, chỉ ôm người nọ lên một chiếc giường nhỏ hơn và để trong phòng mình.
Sau đó, ngày nào tiểu đồ đệ cũng đi tới đi lui phòng hắn rất nhiều lần, trên đường lướt qua, con ngươi đen kịt sẽ luôn nhìn chằm chằm vào chiếc giường tự dưng lòi ra thêm vài cái, nhưng lại không hề hé răng.
Trái lại, kẻ đứng nhìn hôm nào cũng phải thức trắng với cậu là Lão Mao lại sắp quýnh đít muốn chết, hận không thể mở miệng giùm.
Mãi đến ít lâu sau, có lần Trần Bất Đáo không dẫn theo đồ đệ, tự đi một mình vào một cái lồng khủng. Tuy cái lồng đó rất khó giải quyết, nhưng lại không hề hấn gì với hắn, khổ nổi không thể ngăn nhiều người vào nhầm, cũng có kha khá kẻ tìm đường chết. Thế rồi hắn đã lỡ làm tay trái mình bị thương khi đang che chở cho đám người kia.
Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là nhìn thoáng qua thì thấy hơi ghê, da thịt nhăn nheo, hiện lên màu tro xanh lá, vài vết thương quỷ dị xước ngang qua gân cốt.
Tối hôm đó, tiểu đồ đệ quen mạnh miệng bỗng ôm chăn nệm chạy vào trong phòng của Trần Bất Đáo.
Trần Bất Đáo nấu thuốc ngâm tay, cậu thì ngồi bên cạnh làm người giám sát.
Tuy cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời không nói gì, lại suýt chút nữa đã bứt trọc đầu Kim sí Đại bàng. Dù có là Lão Mao hay Trần Bất Đáo cũng biết quá rõ ý nghĩa ẩn chứa bên dưới động tác nhỏ này ——
Cậu không vui cho mấy và cũng có phần khổ sở.
Trần Bất Đáo ngâm tay bao lâu, cậu sẽ nhìn chằm chằm bấy lâu. Sau đó khi Trần Bất Đáo lau khô ngón tay và chuẩn bị ngủ, cậu vẫn còn nhìn chằm chằm, như thể chỉ cần cậu khẽ nháy mắt một cái, cánh tay kia sẽ lại biến thành dáng vẻ dọa người trước đó.
Cuối cùng Trần Bất Đáo vẫn vỗ lên đầu cậu một cái, cười hỏi: “Con canh chim xong giờ tới canh ta phải không?”
Văn Thời: “Không có.”
Trần Bất Đáo: “Vậy con ngủ đi.”
Tiểu đồ đệ rầu rĩ nói với hai bên quầng thâm mắt: “Ta không buồn ngủ.”
Dù cậu đã nằm xuống đàng hoàng, ánh mắt vẫn dừng lại trên cánh tay đang rủ xuống bên giường của Trần Bất Đáo. Vừa không nhìn một chút, tay áo đó đã run lên, bàn tay che lại đôi mắt của cậu, hắn nói: “Nhắm mắt lại, ngủ đi.”
Buổi tối ở núi Tùng Vân lạnh lắm, tiếng thông reo trở nên rõ ràng khi có gió thổi qua, đỉnh núi lại có vẻ cao lớn mà vắng vẻ. Rõ ràng là Văn Thời ngủ trên một chiếc giường nhỏ, nhưng lại luôn vô thức dịch người tới chỗ ấm hơn giữa cơn ngủ mê.
Mãi đến khi vầng trán chống lên người ai đó, mãi đến khi cậu ngửi thấy hương gỗ tùng quen thuộc.
Chuyện cũ năm xưa này vừa ảo vừa thật, lúc thì rõ rệt khi thì mơ hồ. Rõ ràng không phải chuyện to tát gì, nhưng giấc mơ này lại kéo dài rất lâu. Thế nên đến sau cùng, lại có rất nhiều cảnh tượng tương tự xen kẽ và chen ngang vào. Văn Thời không còn rõ thứ tự của chúng, cũng chẳng biết nào thật nào giả nữa.
Anh chỉ nhớ vào một khoảnh khắc nào đó trong mơ, hình như cánh tay đó của Trần Bất Đáo lại gặp vấn đề. Vết thương còn sâu hơn trước kia, dáng vẻ cũng càng đáng sợ, như chỉ là một khối xương khô thôi.
Khi đó chắc anh cũng đã trưởng thành, vì vóc dáng đã cao ráo. Khi nhìn tay của người nọ, anh không còn cần phải ngửa mặt ngẩng đầu mà đã có thể cúi đầu.
Anh rủ mắt nhìn hai cánh tay nằm dưới tay áo của Trần Bất Đáo, bên trái hình như là xương khô, máu chảy xuống róc rách, bên phải lại thon thẳng và sạch sẽ.
Cánh tay sạch trơn đó giơ lên, áo bào đỏ theo đó trượt xuống một tí, để lộ áo lót trắng tuyết xếp chồng bên trong và dáng xương cổ tay xinh đẹp.
Hắn che kín đôi mắt của Văn Thời: “Nghe lời nào, đừng nhìn.”
Văn Thời để hắn che một lát, sau đó tóm chặt ngón tay của người nọ.
Giây cuối cùng trong mơ, Văn Thời giữ lấy bàn tay đang để trước mắt mình của đối phương, sờ vào thấy ấm áp. Cậu không thể nhìn thấy gì, nhưng lại ngửi được hương gỗ tùng quen thuộc ấy. Trên ngón tay của cậu có quấn dây rối, một nửa vòng quanh các đốt ngón tay, một nửa cuộn lấy một người khác, vướng víu lộn xộn… Bạn đang
Và rá»i anh tá»nh lại, vì anh tháºt sá»± cảm nháºn ÄÆ°á»£c nhiá»t Äá» cÆ¡ thá» cá»§a má»t ai Äó trưá»c mặt mình.
VÄn Thá»i Äá»t ngá»t má» choà ng mắt ra, nhìn thấy má»t bà n tay trắng gầy. Khoảnh khắc ấy, anh còn hÆ¡i không thá» phân rõ giữa giấc mÆ¡ và hiá»n thá»±c, suýt nữa tưá»ng mình còn nằm trên chiếc giưá»ng á» núi Tùng Vân kia, ngay cả hương gá» tùng Äó vẫn còn thoang thoảng.
Bà n tay kia hÆ¡i lung lay trưá»c mặt anh, như là Äang kiá»m tra xem anh Äã tá»nh chưa.
VÄn Thá»i thuáºn tay nắm lấy Äầu ngón tay cá»§a Äá»i phương má»t cái, khi da thá»t chạm và o nhau, anh hÆ¡i ngẩn ra và chợt tá»nh rụi. Lúc nà y anh má»i phát hiá»n mình còn Äang á» trong lá»ng, nằm trong phòng ngá»§ tại tầng má»t cá»§a Thẩm gia.
Anh khẽ nhÃu mà y, xoay ngưá»i ngá»i dáºy, chá» thấy Tạ Vấn vá»n mất tÃch không biết từ khi nà o Äã xuất hiá»n, ngá»i ngay kế bên và cÅ©ng trên cùng chiếc giưá»ng mình Äang nằm.
Tạ Vấn rá»§ mắt nhìn ngón tay cá»§a mình, biá»u cảm khá là bất ngá».
Giá» VÄn Thá»i má»i nháºn ra mình vừa túm lấy tay cá»§a ai.
Cảm giác khi sá» lên ngón tay còn vương vấn, VÄn Thá»i ÄÆ°a mắt vá» và mÃm môi má»t cái, ngón cái vô thức bóp chặt khá»p xương. Anh vuá»t ót Äá» mình tá»nh táo lại, lúc nà y má»i ngoảnh Äầu nhìn vá» phÃa Tạ Vấn: âAnh Äã Äi Äâu, tá»i Äây há»i nà o?â
Cứ thế, vấn Äá» nắm tay Äầy máºp má» Äã bá» lược bá».
Tạ Vấn vuá»t nhẹ Äầu ngón tay, cÅ©ng ngưá»c mắt lên bảo: âMá»i tá»i thôi, má»t giây trưá»c khi cáºu tá»nh lại. Còn vá» phần Äã Äi Äâu, vấn Äá» nà y thì hÆ¡i khó trả lá»i.â
âCó lẽ phải há»i anh ta âââ Tạ Vấn chá» sang bên cạnh.
Lúc nà y VÄn Thá»i má»i nháºn ra bên phải mình còn có má»t ngưá»i nữa.
Anh vừa quay Äầu nhìn Äã phát hiá»n Äó là má»t chà ng trai trẻ vá»i khuôn mặt sưng vù tái nhợt. Vóc dáng cá»§a gã không cao, ngưá»i lại gầy nhom. Nhìn từ góc bên, hình dáng cá»§a gã trông má» nhạt như má»t ngưá»i ảo.
Gã ngá»i xếp bằng tại Äầu giưá»ng, vai nâng lên cao, co ngưá»i lại thà nh má»t cục nhá» xÃu, ngón tay cà o lên ván giưá»ng hết lần nà y Äến lần ná», phát ra tiếng kẽo kẹt.
Gã cháºm ná»a nhá»p má»i cảm nháºn ÄÆ°á»£c ánh mắt cá»§a VÄn Thá»i. Khi xoay Äầu sang, tiếng rÄng rắc giòn vang kêu lên trong cá» gã, con ngươi tá»i om, giá»t nưá»c chảy xuôi theo cá»ng tóc, vừa chá»p mắt má»t cái Äã thấm ưá»t cả Äầu giưá»ng.
Nếu không có bất ngá» gì khác, ngưá»i nà y chÃnh là vá» Lý tiên sinh kia.
PhÃa sau cá» cá»§a gã có má»t vết xanh Äáºm, như rong rêu má»c ra trên ngưá»i. VÄn Thá»i nhÃu mà y, duá»i tay muá»n nhìn xem Äó là gì, chợt nghe Tạ Vấn sau lưng thâm trầm há»i má»t câu: âCáºu má»i nằm mÆ¡ hả?â
HẾT CHÆ¯Æ NG 42 (ââ¢ Ö â¢â)