“Còn một chút nữa… Anh có mực nước không? Lọ em mua để ở văn phòng rồi.”
“Có.”
Lục Tây Lăng đi đến cạnh cô, kéo ngăn bàn, lấy ra một lọ mực đen.
Anh chìa tay, cô liền đưa cây bút cho anh.
Lúc anh mở ống bút, Hạ Úc Thanh lơ đễnh liếc thấy vết sẹo hồng nhạt trên bụng anh. Không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng mỗi lần thấy đều không khỏi xót xa.
Bất giác, cô giơ tay ra chạm khẽ lên, “Không có cách nào xóa vết sẹo này à?”
Lục Tây Lăng sững người, nhưng động tác trên tay không hề ngừng lại, vẫn tập trung bơm mực.
Lát sau, anh rút lấy tờ khăn giấy lau sạch ngòi bút, đưa cho Hạ Úc Thanh, lại lau miệng lọ mực rồi đóng nắp lại.
Ngón tay Hạ Úc Thanh vẫn nắm chặt mép sổ, lưỡng lự không biết nên mở ra hay không, cô quay đầu nhìn Lục Tây Lăng, “Anh đứng đây em không viết tiếp được.”
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, “Thế thì tạm thời đừng viết nữa.”
Nói xong, anh duỗi tay rút cuốn sổ trong tay cô, giật luôn cả cây bút, quẳng sang một bên. Ngay sau đó, anh tóm lấy cổ tay cô, kéo cô dậy khỏi ghế. Hai cánh tay ôm thắt lưng cô, xoay người, một tay nhấc bổng cô đặt lên bàn.
Anh khẽ đè bả vai cô lại, ngăn cho cô nhảy xuống.
Một tay anh buông xuống, bắt lấy những ngón tay mảnh khảnh, đặt lên vết sẹo trên bụng anh, đồng thời cúi đầu hôn cô.
Cô muốn cuộn bàn tay lại, nhưng Lục Tây Lăng nắm quá chặt, quyết không chịu buông, những ngón tay cô cứ thế áp lên vết sẹo. Cảm giác nóng rực, là bởi nhiệt độ trên ngón tay cô, hay là nhiệt độ cơ thể anh, cô cũng không biết nữa.
Giây tiếp theo, bàn tay của Lục Tây Lăng đang đặt trên vai cô bỗng nhấn một cái, cả người cô ngả ra phía sau, không thể không duỗi cánh tay ra chống đỡ.
Bóng đèn trên bàn tỏa ra một chòm sáng hình dẻ quạt.
Cánh tay cô chống giữa vầng sáng, như ánh trăng đọng trong tuyết sương, nhưng lại không hề thấy lạnh.
***
Sức lực cạn kiệt, Hạ Úc Thanh được Lục Tây Lăng bế vào phòng tắm.
Nhưng cô lập tức đẩy anh ra ngoài, khóa trái cửa lại, nghe thấy có tiếng cười, rồi tiếng bước chân dần đi xa, cô mới đi vào buồng tắm, gỡ vòi hoa sen xuống.
Lề mề mãi một lúc mới mở cửa đi ra.
Lúc rời khỏi phòng ngủ chính, cô vừa hay chạm mặt Lục Tây Lăng đang đi từ phòng ngủ phụ ra.
Có lẽ anh mới rửa mặt, hai gò má còn dính bọt nước.
Đầu Hạ Úc Thanh như bị hoen gỉ, không thể nghĩ được gì, lại càng không dám hồi tưởng nguyên nhân vì sao anh phải rửa mặt.
Lục Tây Lăng liếc cô, sắc mặt vẫn như thường, dường như biết cô sẽ xấu hổ, đến cả giọng nói của anh cũng cực kỳ điềm tĩnh: “Viết nốt nhật ký cho xong đi rồi còn đi ngủ.”
Hạ Úc Thanh lúng túng không nói được gì, chỉ gật gù rồi đi qua anh, bước nhanh như bay vào thư phòng.
Cô kiểm tra mặt bàn đầu tiên. Cũng may, cũng may, vẫn sạch sẽ.
Cô vớ lấy quyển sổ da thuộc màu xanh thẫm và cây bút máy, lại đẩy cái đèn bàn bị cô bất cẩn gạt đổ nhưng được Lục Tây Lăng dựng dậy sang một bên.
Dịch chuyển cái đèn, vừa trông thấy vầng sáng trắng, cả người cô lại như bị luộc chín.
Ngồi xuống ghế, mở sổ, rút nắp bút ra.
Trang nhật ký viết dở còn mấy câu nữa, chủ yếu ghi lại những chuyện liên quan đến công việc trong ngày, nhưng mấy nội dung đó thật chẳng đáng là gì so với trận bão táp vừa xảy ra ban nãy.
Cô cúi đầu, tì trán lên trang giấy, đưa tay tóm chặt vạt áo trước ngực, như thể làm vậy có thể xoa dịu cảm giác tim đập dồn dập bên trong.
Nhưng vô ích, cô có ảo giác rằng trong không gian này vẫn còn sót lại một làn hơi, đến từ cơn sóng dữ dội khi Lục Tây Lăng phủ phục giữa hai chân cô, khiến cô gần như không khống chế nổi tiếng kêu hoảng hốt, phải tự bịt miệng mình lại.
Hạ Úc Thanh kết thúc trang nhật ký một cách qua loa, nhét sổ vào ba lô, tắt đèn bàn, đèn thư phòng, sau đó quay về phòng ngủ chính.
Lục Tây Lăng đang dựa lưng vào thành giường, mượn ánh đèn ngủ lật xem quyển tạp chí trong tay.
Lúc cô đi vào, anh chỉ liếc cô một cái, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không.
Hạ Úc Thanh nằm xuống, kéo chăn che kín nửa mặt, ngậm miệng im thin thít.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng quyển tạp chí bị ném nhẹ xuống mặt tủ đầu giường, tất cả đèn đều được tắt đi, Lục Tây Lăng nằm xuống.
Anh giang tay ôm thắt lưng cô, “Ngủ nhanh thế cơ à?”
“Ừm.”
“Thế là ai đang nói chuyện với anh đây?”
“…Dù sao cũng không phải là em.”
Có tiếng cười khe khẽ.
Vành tai nóng bừng của cô bị ngón tay lành lạnh của anh miết nhẹ.
Cô hỏi: “…Anh học ở đâu đấy?”
“Cái này mà còn phải học?”
“Về sau không được như thế nữa.”
“Không thích à?”, anh thấp giọng cười hỏi.
Hơi thở ấm áp, nhưng cũng ẩm ướt như hơi nước, thấm vào làn da sau tai cô.
Có lẽ bởi vì giọng nói của Lục Tây Lăng luôn lành lạnh như hơi tuyết, nên dù anh nói lời tâm tình cũng không có vẻ ngọt ngấy, nhưng vừa mới đây, anh nói: Thanh Thanh không bẩn chút nào, chỗ nào cũng sạch hết.
Bằng cách nào đi nữa cô cũng không sao xóa nổi đoạn kí ức trong thư phòng ngày hôm nay.
Nhất thời không có tiếng đáp.
Anh nói như thể đã hiểu rõ mười mươi, “Thế thì là thích rồi.”
“Không hề!”
Lục Tây Lăng bật cười, ôm trọn cả cánh tay đang định giơ lên đánh anh, “Được rồi, được rồi, ngủ thôi.”. Nếu không phải vì không chuẩn bị đồ bảo hộ, thì đêm nay nhất định anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
“Ngày nào em cũng viết nhật ký à?”, Lục Tây Lăng hỏi.
“Về cơ bản là thế. Bận lắm cũng phải viết lấy một câu.”
“Trong nhật ký của em có anh không?”
“…Anh xuất hiện trong nhật ký của em từ lâu rồi.”
“Thật không?”, có vẻ như tâm trạng anh đang vô cùng tốt, rõ ràng đã ngừng chiến rồi, nhưng lại không nhịn được phải trêu cô, “Thế còn chuyện hôm nay? Có viết vào không?”
“…”, Hạ Úc Thanh thật sự không nhịn nổi nữa, giơ tay đấm anh một cái thật mạnh.
Chuyện hôm nay cần gì phải ghi lại, cả đời cô cũng không quên được.
Sức cô trước giờ vốn luôn rất khỏe, lần này đấm ra một tiếng “thụp” rõ kêu.
Rồi cô lại vội hỏi: “Có sao không?”
“Em nói thử xem? Không nhẹ không nặng. Sao lúc nãy không đánh người ta đi…”
Hạ Úc Thanh bịt miệng anh lại, nhăn nhó đầu hàng: “…Xin anh đấy, đừng có nói nữa.”
Lục Tây Lăng bật cười đầy khoái chí.