Tay của Trì Diễm không biết phải đặt đâu. Thích Thủ Lân mặc một bộ suit ba mảnh rất chỉnh tề, cậu sợ nếu chính mình làm nhăn thì sẽ không tốt.
Sau kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, bắt đầu công việc trong năm mới, bọn họ rất lâu rồi không ở cạnh nhau.
Trì Diễm chống đỡ trọng lượng của người alpha cao lớn này trên người, hắn dựa rất gần cậu, đến mức cậu có thể ngửi được một mùi thơm trên người hắn. Không phải là một mùi hương ngào ngạt, mà là một mùi hương cực kỳ phù hợp với khí chất của Thích Thủ Lân.
“Thơm không?” Thích Thủ Lân hỏi.
“Thơm.” Trì Diễm cười một cách ngây ngô. “Hình như trước kia tôi chưa từng ngửi thấy mùi này.”
“Trong các tình huống xã giao trang trọng, để tránh mùi pheromone quá nồng sẽ ảnh hưởng đến người khác, ngoài việc cố gắng kiềm chế thì còn phải sử dụng nước hoa để che giấu, nước hoa Cologne là một loại nước hoa dùng để trung hòa pheromone. Nhóm beta có thể không cần quá để tâm, nhưng đối với alpha và omega, đó là một nguyên tắc xã giao.” Thích Thủ Lân dùng cổ cọ cọ bên gáy của Trì Diễm.
“Nếu như em thích, chúng ta có thể đi chọn một loại phù hợp với em khi có thời gian.”
“Đương nhiên là…… giống với loại của tôi thì càng tốt.”
Cùng Thích Thủ Lân có mùi hương giống nhau…… Khóe tai Trì Diễm không kiềm nổi cơn xấu hổ mà ửng đỏ.
Có điều Thích Thủ Lân nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, buông Trì Diễm ra, đỡ lấy vai cậu rồi xoay người lại: “Hôm nay em mặc bộ quần áo này trông rất đẹp.”
“Anh cũng rất đẹp.”
Từ “đẹp” là từ mà từ nhỏ đến lớn không bao giờ liên qua đến Trì Diễm, đây là lần đầu tiên có một người khen cậu như thế. Trì Diễm bày tỏ sự biết ơn, bèn ngồi lên ghế sô pha, vỗ vỗ lên đùi của mình: “Hôm nay anh vất vả rồi. Thế thì, anh có muốn……”
Nằm lên đùi tôi nghỉ ngơi một chút hay không. Nhưng cậu ngượng ngùng không dám nói ra.
Thích Thủ Lân ngầm hiểu, cũng mặc kệ việc quần áo có nhăn hay không, trực tiếp gối đầu lên đùi cậu.
Lần trước lúc xảy ra chuyện này…… Trì Diễm nhìn thấy hắn như chuột thấy mèo, vậy mà giờ đây lại chủ động mời hắn “gối đầu” một lúc. Thích Thủ Lân trong lòng thầm có chút vui vẻ. Đúng là đừng nhìn bên ngoài Trì Diễm trong có chút ngay thẳng cùng ngây ngô mà đánh giá, thật ra trong lòng của cậu rất mềm mại.
“Ngày hôm nay anh phát biểu rất hay.” Trì Diễm tùy ý để hắn nghịch tay mình.
“Hừ.” Hiếm khi thấy vẻ mặt Thích Thủ Lân có biểu cảm “còn không nhìn xem tôi là ai cơ chứ”.
“Em đến bộ phận kỹ thuật Internet tham quan thế nào rồi?” Thích Thủ Lân hỏi lại cậu.
“Trưởng phòng rất niềm nở với chúng tôi, làm cho tôi có chút ngại ngùng.”
Trì Diễm gãi đầu, cả một nhóm bọn họ, vậy mà lại được trưởng phòng dẫn đi tham quan. Điều này khiến bọn họ cảm thấy như thể không phải đến đây học hỏi mà như là lãnh đạo đến để kiểm tra.
Thích Thủ Lân nhắm mắt lại, gật gật đầu. Ừm, giao phó chút chuyện này đúng là thực hiện rất tốt.
“Từ từ học hỏi là được……”
“Thích Thủ Lân.” Trì Diễm nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
“Hửm?” Thích Thủ Lân vẫn nhắm mắt hưởng thụ chút đãi ngộ được gối đầu hiếm hoi này, nhưng vẫn nắm thật tay của Trì Diễm biểu thị rằng hắn vẫn đang lắng nghe.
“Anh thật tốt.”
“Hửm……” Thích Thủ Lân nhướng chân mày, mở mắt ra, phát hiện Trì Diễm đang cúi đầu nhìn hắn.
“Tôi còn nhớ có người trước đó còn ở trước mặt tôi nói rằng tôi là “một tên xấu xa và lãnh lùng” đó nha.”
“Bây giờ muốn tự vả rồi à?”
Thích Thủ Lân mỉm cười với vẻ mặt “tính sổ sau mùa thu” (2).
(2) Tính sổ sau mùa thu (秋后算账): có nghĩa là tất toán sau mùa thu, có nghĩa là đợi cho đến khi sự việc phát triển đến giai đoạn cuối cùng rồi mới phán xét ai đúng ai sai, và cũng là chờ cơ hội trả thù sau này. (nguồn: baidu)
Đã lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Trì Diễm.
Nhưng đáp lại hắn chính là khuôn mặt của Trì Diễm bất ngờ cúi xuống —— Trì Diễm hôn hắn.
Cả hai người lại dính nhau một lúc, sau đó Trì Diễm liền thúc giục hắn nhanh chóng đi xuống. Hôm nay, hắn là tiêu điểm của sự chú ý, không thể rời đi quá lâu được. Thích Thủ Lân nghĩ nghĩ: “Em đi cùng tôi đi. Ngồi bên cạnh thôi cũng được.”
(Chỗ này tui đắn đo không biết nên đổi xưng hô anh-em thay cho tôi-em hay không nữa. Vì căn bản giờ này cả hai đáp lại tình cảm của nhau cả rồi…)
Trì Diễm liên tục lắc đầu: “Chỗ đó là chỗ nào chứ. Em không phải nhân vật quan trọng gì, thứ hai là em cũng không phải là nhân viên của Minh Trì. Về tình về lý đều không thích hợp chút nào.”
Ngay cả khi đến cửa thang máy, Trì Diễm cũng bảo hắn đi xuống trước, sau đó bản thân cậu sẽ xuống sau. Nếu người khác thấy bọn họ đi chung, đối với hắn sẽ ảnh hưởng không tốt.
Thích Thủ Lân cau mày, nhưng lại để cho Trì Diễm đi xuống trước.
Hôm nay đúng thật là ngày tốt lành.
Nhưng chỉ có điểm này là không tốt chút nào.
“Lần này YARIS thuê phòng triển lãm của chúng ta để tổ chức buổi triển lãm dòng trang sức cao cấp. Đây cũng là lần đầu họ tổ chức triển lãm tại Trung Quốc. Nếu lần hợp tác đầu tiên này thuận lợi, bọn họ sẽ có ý định hợp tác lâu dài.”
Thư ký Ngô ngồi ở trên ghế phụ, đem tập triển lãm cho Thích Thủ Lân, những cũng không trông mong gì việc hắn sẽ đọc kỹ nó.
“Bên trong là các chủ đề mà họ sẽ triển lãm lần này, có chủ đề về kỷ niệm, chủ đề về thời trang cao cấp, và còn có cả chủ đề hôn nhân……”
“Ừ, để cái này ở chỗ tôi đi.” Thích Thủ Lân mở quyển album triển lãm ra, ngón tay mơn trơn lên hình của một chiếc nhẫn. Nhìn đến thật cẩn thận.
Trời mưa không to, nhưng dai dẳng khiến cho người khác rất bực mình.
Thích Thủ Lân từ chối thư ký Ngô, nhận lấy ô và tự mình đi đến phòng triển lãm. Thật ra mà nói, loại hợp tác này với Minh Trì cũng không phải lần đầu, hoàn toàn không cần hắn tự mình đến thị sát. Nhưng mà nhà thiết kế triển lãm bên kia là một người có thái độ rất nghiêm khắc, năm lần bảy lượt yêu cầu người quyết định của Minh Trì phải đích thân đến làm việc, để cho anh ta có thể giải thích ý tưởng thiết kế của mình một cách trực tiếp
Có vẻ như anh ta là một nhà thiết kế tài năng mới nổi trong lĩnh vực này. Có lẽ những người làm nghệ thuật có phần độc đoán và không dễ thỏa hiệp. Thích Thủ Lân nghĩ vậy.
Nhưng để thể hiện thái độ tích cực hợp tác của Minh Trì, Thích Thủ Lân vẫn đến.
Dù sao thì cũng là một ngày làm việc bình thường như bao ngày khác.
Thích Thủ Lân bước lên bậc thềm của phòng triển lãm, cầm ô mà thư ký Ngô đã đưa.
Lúc xoay người đi, không biết vì sao.
Hắn cảm thấy gió như ngừng thổi, mưa cũng ngừng rơi. Những giọng nói xung quanh dường như cũng đồng loạt bị kéo xa. Đến ngay cả hơi thở của cỏ cây trong làn mưa cũng như ngưng tụ thành một lớp ngọc lam mỏng bao quanh lấy hắn.
Toàn bộ vũ trụ như dừng lại.
Tất cả những điều này chỉ bởi vì một người.