– Giấy sáp.
– Hả? – Minho hỏi. – Cái g…
– Nghe tôi đi. Chúng ta cần giấy sáp và kéo. Cùng với tất cả chỗ bút lông đen và viết chì mà các cậu có thể tìm thấy.
Chảo chiên không vui vẻ gì khi bị lấy mất cả hộp đầy giấy sáp, khi việc tiếp tế hiện giờ đang bị cắt đứt. Thằng bé khăng khăng đó là thứ mà nó luôn thiếu, vì cần phải dùng để nướng bánh. Rốt cuộc đám trẻ phải nói mục đích của chúng để thuyết phục Chảo chiên buông mấy cuộn giấy ra.
Sau mười phút lùng tìm viết chì và bút lông – đa số nằm ở trong phòng mê đồ và đã bị cháy – Thomas ngồi trong hầm chứa vũ khí cùng với Newt, Minho và Teresa. Chúng không tìm được cây kéo nào, nên Thomas lấy luôn con dao sắc nhất mà nó tìm thấy.
– Chuyện này nên thành công. – Minho đe, mặc dù mắt nó ánh lên sự thích thú.
Newt chồm người tới trước, chống cùi chỏ lên bàn, như thể đang chờ một phép màu.
– Tiến hành đi, Đầu xanh.
– Được thôi. – Thomas đang rất hào hứng, nhưng cũng sợ là chuyện này chẳng đi đến đâu. Nó đưa con dao cho Minho, rồi chỉ vào chỗ giấy sáp. – Cậu rọc giấy thành hình vuông, kích thước bằng với mấy tấm mê đồ. Còn Newt và Teresa, các cậu lấy giúp tôi khoảng mười tấm mê đồ đầu tiên của mỗi khu vực.
– Cái gì vậy? Cắt thủ công hả? – Minho giơ con dao lên nhìn, vẻ ghê tởm. – Sao cậu không nói thẳng chúng ta làm chuyện này vì cái quái quỷ gì luôn cho nhanh?
– Giải thích thế là đủ rồi. – Thomas hiểu rằng những đứa kia chỉ cần nhìn thấy điều mà nó đang hình dung trong đầu. Nó đứng dậy đi lục lọi trong căn hầm. – Cho các cậu nhìn thấy tận mắt thì sẽ dễ hơn. Nếu tôi sai thì chúng ta có thể quay về với việc chạy lăng quăng như đám chuột thí nghiệm trong Mê cung.
Minho thở dài, rõ ràng là hơi bực bội, lẩm bẩm điều gì đó. Teresa ngồi yên lặng một lúc, rồi nói trong đầu Thomas.
Tớ biết cậu đang làm gì rồi. Giỏi lắm, thật đấy.
Thomas giật mình, nhưng cố gắng che giấu chuyện đó. Nó biết mình cần phải vờ như không nghe thấy gì trong đầu hết, nếu không thì những đứa khác sẽ nghĩ nó bị khùng.
Đến… giúp… tớ… đi, nó thử nói lại, tách riêng từng từ trong đầu, cố gắng hình dung ra thông điệp, và gửi đi. Nhưng Teresa không trả lời.
– Teresa. – Thomas gọi thành tiếng. – Cậu giúp tớ một chút được không? – Nó hất đầu về phía phòng chứa đồ.
Hai đứa đi vào trong căn phòng nhỏ bụi bặm và mở hết tất cả các thùng, lôi ra từng xấp bản đồ. Quay trở lại bàn, Thomas thấy Minho đã cắt được hai mươi tờ giấy, mỗi lần xong một tờ nó lại liệng sang bên phải, tạo thành một mớ lộn xộn.
Thomas ngồi xuống, cầm lấy vài tờ. Nó giơ một tờ giấy về phía ánh sáng, quan sát quầng sáng trắng đục xuyên qua tờ giấy. Đó chính là cái mà nó cần.
Thomas nhặt một cây viết lông.
– Được rồi, mọi người vẽ lại mê đồ của chừng mười ngày gần nhất lên những tờ giấy này. Nhớ là viết lại thông tin trên đầu trang để chúng ta không bị lầm lẫn. Sau khi làm xong, tôi nghĩ chúng ta sẽ có thể nhìn thấy một điều gì đó.
– Cái q… – Minho mở miệng nói.
– Đã nói rọc giấy thì cứ rọc đi. – Newt ra lệnh. – Tôi nghĩ mình đã hiểu ra ý định của Thomas rồi.
Thomas nhẹ người khi rốt cuộc cũng có người hiểu mình.
Chúng bắt tay vào việc, sao chép các mê đồ lên giấy nến, từng ngày một, cố gắng vẽ đúng và sạch sẽ, nhưng vẫn nhanh hết mức có thể. Thomas sử dụng một thanh gỗ làm thước để vạch cho thẳng. Chẳng mấy chốc nó đã hoàn thành năm bản sao, rồi thêm năm tờ nữa. Những đứa kia cũng rất nhiệt tình bám theo tiến độ của nó.
Trong khi vẽ, Thomas bắt đầu cảm thấy một chút lo sợ, một cảm giác rằng chúng chỉ đang phí phạm thời gian. Nhưng Teresa bên cạnh nó đang rất tập trung. Con bé lè lưỡi, bặm môi vạch các đường thẳng lên xuống, qua trái hay qua phải. Rõ ràng là con bé rất tin tưởng chúng đang thực sự đi đúng đường.
Hết thùng này đến thùng nọ, khu vực này sang khu vực khác, chúng cứ thế vẽ lại vẽ các mê đồ.
– Mỏi tay lắm rồi. – Cuối cùng Newt lên tiếng phá tan sự im lặng. – Rát hết mấy ngón tay rồi. Để xem chuyện này có nên cơm cháo gì không đã.
Thomas đặt cây viết lông xuống, co duỗi các ngón tay, thầm hy vọng là mình đã làm đúng.
– Được thôi, đưa cho tôi vài ngày gần nhất của từng khu vực nào. Ta hãy xếp chúng thành từng chồng trên bàn theo thứ tự từ khu vực số Một đến số Tám nhé. Một ở đây, – nó chỉ vào một đầu bàn, – Tám ở đằng kia. – Nó chỉ về phía cuối bàn.
Bọn trẻ yên lặng làm theo chỉ dẫn, phân loại những tờ giấy sáp đã vẽ thành tám xấp mỏng nằm dọc theo bàn.
Bồn chồn và căng thẳng, Thomas nhặt lấy một tờ giấy từ mỗi chồng, kiểm tra lại cho chắc chắn là chúng cùng ngày và theo đúng thứ tự. Tiếp đến, nó chồng khít các tờ giấy nến lên nhau, cho đến khi trước mắt nó tám sơ đồ của tám khu vực trong mê cung đã nhập lại làm một. Thứ mà Thomas nhìn thấy làm nó sững sờ. Như có phép màu, một hình ảnh đã hiện lên. Teresa buột miệng thốt lên một tiếng kêu nhỏ.
Các đoạn thẳng chất chồng và giao cắt nhau tạo thành một thứ giống như bàn cờ vây. Nhưng ở vùng trung tâm, có những đoạn thẳng được lặp lại nhiều hơn hẳn những đoạn khác và tạo thành một hình ảnh đậm nét. Nó không dễ nhận thấy, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nó tồn tại.
Ở ngay chính giữa của tờ giấy là một chữ T.