Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên người phía trước tuyền đến tiếng ho khan trầm thấp, Niếp Thanh kịp hồi hồn, quay lại nhìn thấy Thái phó đang ngồi trên ghế Giao Long, mắt phượng lạnh lùng trừng nàng. Niếp Thanh Lân vội vàng thu hồi thân thể đang hơi nghiêng về phía trước lại, tiếp tục rụt cổ vào trong cổ áo lớn, tiếp tục làm một Hoàng đế ngoan ngoãn không hỏi thế sự.
Đại điển sắc phong rất dài dòng, nhóm triều thần đại Ngụy mới được sắc phong vừa ra khỏi lương môn, thì một vị công chúa Nam Cương lại đến.
Vị công chúa này không biết ở Đại Ngụy nhiều ngày qua đã gặp phải những chuyện gì, thay đổi thái độ không hề kiêu căng giống như lần đầu vào triều, khéo léo dùng thái độ khiêm tốn nói chuyện với Thái phó.
Xem ra Thái phó đại nhân cũng rất vừa lòng, tự mình sắc phong công chúa Khất Kha làm “Bình Nam thánh sứ”, được ban thưởng kim ấn, thay mặt thiên tử Đại Ngụy thu hàng các bộ lạc nhỏ của Nam Cương.
Niếp Thanh Lân núp ở trong cổ áo, suy nghĩ xem ý định của Thái phó là gì, nhưng phía bên Nam Cương chắc chắn sẽ phải gánh chịu từng trận cuồng phong.
Hạ triều, Thái phó vốn đang đi trước mặt Hoàng đế, đột nhiên dừng bước, đứng ở bên cạnh Hoàng đế, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm: “Mắt thánh thượng hôm nay chắc mệt mỏi lắm, nhiều thanh niên tài tuấn quá mà, nhìn mãi cũng thấy không đủ đúng không?”
Tiểu Hoàng đế lập tức trợn to mắt: “Thái phó nói cái gì vậy, thật ra trẫm muốn nhớ mặt họ thôi, không thể để sau này khi nhìn thấy họ lại gọi sai tên được! nói đến đẹp mắt, Thái phó mới là người đáng nhìn nhất, trẫm nhìn khuôn mặt anh tuấn của Vệ ái khanh, sao còn có thể cảm thấy những người khác đẹp mắt chứ?”
thật không may gần đây, kỹ năng vuốt đuôi của mình đã giảm sút, Thái phó vẫn không cười, chỉ thản nhiên nói: “Nếu quả thật là thần giành được thánh tâm, sao không thấy Thánh thượng chủ động thân cận với thần?”
Ngày đó sau khi công chúa Khất Kha hiến sắc không thành, Thái phó đột nhiên nghĩ tới điều này.
Nam nhân tự phụ đã quen, chắc sẽ nghĩ là sẽ không có nữ nhân nào không muốn chủ động thân cận. Ngày ấy khi hắn hồi phủ, trong lòng càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lúc trước khi còn hiểu lầm tiểu Long Châu là nam hài, vốn tưởng rằng đứa trẻ này có tình cảm với mình trước, nhưng vì sao hiện tại lại biến thành chỉ riêng mình tương tư?
Chuyện nàng bỏ trốn, tạm thời chỉ coi là bên trong có bí mật, vì để tự bảo vệ mình nên bất đắc dĩ phải làm như vậy, hắn cũng rộng lượng tha thứ, nhưng sau khi hồi cung mỗi lần nghe nàng nịnh bợ mình, mặc dù lời nói kính cẩn nghe theo, nhưng chưa có lúc nào chủ động thân cận với mình, đây là một đại tội không thể bỏ qua.
Vốn trong lòng đang nghẹn một đống hờn dỗi, đã vậy nhóc con không tim không phổi kia thì ngược lại, vốn lười nhác nằm dài trên long ỷ, cho đến khi thanh niên anh tuấn Cát Thanh Viễn gì đó bước ra khỏi hành, thì lập tức làm ra vẻ như hận không thể bổ nhào xuống dưới. Cát Thanh Viễn kia thì có gì tốt chứ! Cùng lắm chỉ là một tiểu tử mười tám tuổi, bộ dáng ngây ngô không thể đảm nhiệm được việc lớn, vậy mà lại làm cho nhóc con chui rút trong thâm cung, không kiến thức kia nhìn đến nổi muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Niếp Thanh Lân cảm thấy bệnh của Thái phó đại nhân hôm nay đúng là không nhẹ, lại có dấu hiệu tăng cao, có chút không biết khói thuốc súng của ngài ấy đang ở nơi nào, liền buồn bực vắt góc áo lên, đi theo phía sau Thái phó đại nhân trở về tẩm cung.
Vào tẩm cung, Thái phó vén áo bào lên, đằng đằng sát khí ngồi trên giường, nhìn thấy hoàng thượng lẻ loi đứng ở cửa, trầm giọng nói: “Còn khôngmau lại đây!”
Niếp Thanh Lân kéo dài thời gian từ từ đi qua, chỉ thấy đôi môi Thái phó khẽ mở nói: “Hôm nay thần muốn xin Hoàng thượng có thể chủ động ban ân, ban ân mưa móc, thân cận với vi thần một chút.”
Huyền tôn đời thứ tư của Đại Ngụy nghe được thì có chút sững sờ, cảm thấy tên đệ nhất gian thần uy quyền của cả hai triều đại này hôm nay đột nhiên nổi cơn, Vệ Lãnh Hầu đại nhân tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất khó hầu hạ, kiêm nịnh thần tặc tử không biết xấu hổ!
Mặc dù trong bụng thầm mắng hắn hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng trên mặt quyết không để lộ ra nửa điểm, chỉ nhỏ giọng nói: “Trẫm sợ lại chảy máu mũi…”
Thái phó cũng bị tên nhóc con giảo hoạt này chọc tức đến choáng váng, mày kiếm nhíu lại nói: “Đan ma ma có thuốc cầm máu rất tốt, máu của Hoàng thượng cho dù có chảy thành sông, thì chỉ cần rắc lên một chút chắc chắn sẽ ngừng… Hay ý của Hoàng thượng là không muốn thân cận với vi thần?”
Niếp Thanh Lân thấy chuyện hôm nay chắc chắn Thái phó sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chỉ có thể cởi mũ trên đầu xuống, chậm rãi ngồi vào trong lòng Vệ Lãnh Hầu. Nếu là ngày thường, nam nhân kia đã sớm vươn tay đến ôm vào lòng, sau đó môi sẽ như mưa hôn không rời. Nhưng hôm này giống như bị lão tăng nhập vào, lù lù bất động.
Nàng cắn cắn môi, chậm rãi đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần, in nhẹ một nụ hôn xuống khuôn mặt lạnh lùng của Thái phó.
Thái phó hiển nhiên là không vừa lòng, mắt phượng híp lại nói: “Chỉ có như vậy? Vi thần không hề cảm nhận được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn một chút nào!” nói xong lại hừ lạnh một tiếng.
Niếp Thanh Lân không quan tâm gì nữa, hít một hơi thật sâu, khẽ đặt nụ hôn lên đôi môi mỏng…
không nghĩ rằng Định Quốc hầu vẫn không vừa lòng, nhìn mỹ nhân sau khi chủ động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chậm rãi nói: “Xin Thánh Thượng đưa lưỡi luồn vào, bố thí chút nước miếng thơm ngon cho vi thần thưởng thức.”
Tổ tiên Đại Ngụy trên cao! Xin dùng sấm sét đánh chết tên gian tặc ngỗ nghịch phạm thượng này đi! Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy máu nóng dồn hết lên, khuôn mặt căng ra giống như trái cây nhỏ màu đỏ.
“Thái phó… là muốn làm khó trẫm sao?” Niếp Thanh Lân rưng rưng nước mắt nói.
Đáng tiếc hôm nay Thái phó quyết tâm không chịu bỏ qua, lạnh lùng nói: “nói vậy là, Hoàng thượng cảm thấy trước kia thần cũng làm khó Hoàng thượng sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là gọi văn võ trong triều đến, tố cáo tội trạng của vi thần?”
Tiểu Long Châu cũng không để ý nhiều nữa, chỉ còn một cách là dỗ dành vị Thái phó đại nhân đang cố tình bắt bẻ kia, từ từ đưa khuôn mặt tới, môi anh đào hé mở, ngậm lấy đôi môi mỏng kia, sau đó vươn cái lưỡi thơm tho ra cậy mở hàn răng đang đóng chặt của ái khanh.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng chủ động thân mật với nam nhân, cái lưỡi mềm nhũn sợ hãi vươn vào trong miệng ấm áp, liền không biết phải làm thế nào nữa… Nhưng phản ứng ngây ngô này lại giống như đống lửa cháy lan sang đống cỏ, ngay lập tức kéo vị nào đó sắp đắc đạo thành tiên rơi vào trong dục niệm sâu nhất.
Vệ Lãnh Diêu ôm chặt người trong lòng, chủ động cuốn lấy cái lưỡi thơm tho kia, thành thạo mà đói khát cắn nuốt nước miếng vô cùng thơm ngon tuyệt vời.
Sau khi hôn đủ, Vệ Lãnh Hầu nhìn ánh mắt mê ly kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng thở dốc, không tự chủ hỏi: “Hoàng thượng yêu thần không?”
Tiểu Long Châu hơi sững sờ, trước giờ luôn có thói quen nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng lúc này ngay cả nửa câu gạt người cũng không chịu nói: “Trẫm chưa từng yêu ai… không biết tình yêu là cái gì…”
Mặt Thái phó vốn đã mềm mỏng đi nhưng lại lập tức cứng đờ, cũng không thể nổi giận với bảo bối trong ngực, hắn biết lời Niếp Thanh Lân nói là sựthật, nhưng lời nói thật đó cũng thật sự khiến người khác bị tổn thương. Hiếm khi Vệ Lãnh Hầu hắn mới say mê thứ gì đó, dồn toàn bộ tinh thần, đổi lại chỉ nhận được cảm giác tỉnh tỉnh mê mê không phân biệt kia…
Tuy nhiên… cũng không sao hết, từ nay về sau bé con chỉ có thể ở trong lòng hắn, tình cảm nóng bỏng nồng cháy giữa nam và nữ, hắn cũng sẽkhông keo kiệt dạy nàng từng chút từng chút một, đến lúc đó, trong đôi mắt to trong veo này, sẽ chỉ có hình bóng của Vệ Lãnh Hầu hắn…
Nghĩ vậy, nhưng nam nhân lại vẫn khó có thể tiêu trừ nặng nề tích tụ trong lòng, chỉ có thể dùng những nụ hôn nóng rực để trách phạt, quấy đảo ao nước xuân mênh mông lại đầy tai họa ngầm kia.
Trời đã ấm lên vì thế không khí trong phòng cũng có chút ngột ngạt. Thời gian trước vì sinh thần của Hoàng đế, Ngự Hoa Viên cũng đã được tu sửa lại, trồng thêm rất nhiều loại hoa cỏ mới quý hiếm, đến hôm nay các cây đều đã đứng vững, cũng đúng lúc các loại hoa vừa hé nhụy, phần lớn thời gian của Niếp Thanh Lân đều không biết dùng để làm gì, không thể làm gì khác hơn là ở trong Ngự Hoa Viên giải sầu.
Ôm con mèo nhỏ màu trắng, chưa đi được nửa đường liền gặp Vân phi đang đi từ phía đối diện tới.
không biết có phải do tâm tình thay đổi hay không, trước đây nàng ta là một nữ tử kiều diễm rực rỡ, nhưng hôm nay hình như có vẻ đã già đi rất nhiều. Bởi vì nội thị giám giảm bớt cung ứng, bộ y phục mà nàng ta đang mặc trên người trông hình như đã cũ, màu sắc đã nhạt đi, trông ảm đạm như khuôn mặt đánh phấn trắng bệch thô ráp của nàng ta vậy.
Nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng, từ xa đã cúi người thi lễ. Niếp Thanh Lân và nàng ta cũng không quá thân thiết, cũng chỉ chào hỏi xong rồi lập tức rời đi. Thế nên không hề phát hiện ở phía sau Vân phi dùng ánh mắt ác độc nhìn nàng.
“Tiện nhân không biết xấu hổ!” Đợi Hoàng thượng đi xa, Vân phi độc ác rủa nhỏ.
Sau lần gặp mặt trước, sau khi Hoàng thượng bị cào trúng mặt, Thái phó giận tím mặt, không nể tình xưa nghĩa cũ giáng tội cho mình, lúc ấy nàng ta chỉ lo ganh ghét với muội muội, thầm oán tình lang bạc tình, chưa từng nghĩ đến nguyên nhân bên trong.
Đến sau này, hôm diễn ra lễ hội đèn lồng, trong lòng nàng ta buồn bực khó chịu, liền dẫn theo một tiểu thái giám, đi dạo trong Ngực Hoa Viên, sau đó thái giám kia đi lấy đèn lồng, một mình nàng ta lưu lại ngồi trên ghế đá, không ngờ lại nhìn thấy Thái phó lôi kéo tiểu Hoàng đế kia vào Ngự Hoa Viên.
Khi đó, bọn họ ở chỗ sáng, mình trốn ở chỗ tối, nhờ vào ngọn đèn nhìn thấy rõ Thái phó lôi kéo tay của tiểu Hoàng đế, thái độ thân mật khác thường.
Nàng ta âm thầm buồn bực, nhìn thấy Thái phó lôi kéo tiểu Hoàng đế vào Noãn các đang tu sửa.
một khắc kia, đầu óc nàng ta giống như bị nứt ra, cảm thấy giống như bị dội nước vào đầu, Thái phó và Hoàng đế kia lại… nói thế nào, mình và muội muội vì cái gì mà phải chịu 50 đại bản xong liền cho qua, Thái phó kia đúng là có người mới quên người cũ, nhưng người mê hoặc hắn lại là một tiểu tử!
Vệ Lãnh Hầu hoang dâm cũng không kém gì tiên hoàng, lại có thể chơi đùa cả trên long sàng, không biết đã chung chạ với tiểu hồ ly tinh không biết tổ tông liêm sỉ kia bao lâu rồi. Sau đó lại thấy, không biết vì sao Thái phó nổi giận đùng đùng đá văng cửa rời đi, tiểu Hoàng đế quần áo xốc xếch được một cung nữ đỡ ra, cảnh đó đã chứng minh suy đoán trong lòng nàng ta.
Cũng may mắn nàng ta chạy trốn nhanh, không bị chủ tớ hai người kia nhìn thấy mặt.
Từ đó về sau, nàng ta luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Thái phó và Hoàng thượng, mặc dù trước mặt những người khác hai người này đều ra vẻ bộ dáng đạo mạo, nhưng chỉ cần là nữ nhân tỉ mỉ nhìn kĩ thì vẫn sẽ phát hiện có dấu vết để lại.
Mặc dù không biết tình hình của hai người đó trong tẩm cung, nhưng nào có ai lại tiếp kiến hiền thần trong nội thất của Hoàng thượng chứ? Mà tình cảnh hôm sinh thần của Hoàng thượng, quả thật khiến nàng ta ganh ghét đến đỏ mắt. Người khác đều nghĩ rằng Thái phó có ý đồ, nhưng Thượng Vân Sơ vẫn hiểu rõ, chắc chắn là trên giường hầu hạ rất tốt nên hết sức được cưng chiều. Nghĩ đến việc nam nhân xuất sắc đó, những ân sủng đó vốn nên thuộc về mình, nay lại tự dưng để tên tiểu tử vô sỉ dựa vào cửa sau kia chiếm hết, trong lòng phẫn hận đến mức muốn bốc cháy.
Vừa rồi mặc dù chỉ nhìn qua vài lần, nhưng dung mạo của Hoàng đế đẫy đà hơn không ít, thật giống như mẫu phi đoản mệnh kia của hắn, trời sanh chuyên đi dụ dỗ người khác, hấp thu tinh khí của nam nhân, liền trở nên lẳng lơ và dâm đãng…
Vân phi không biết khuôn mặt mình lúc này méo mó đến mức nào, cho đến khi thị nữ Xuân Hương bên cạnh nhỏ giọng gọi nương nương. Thượng Vân Sơ hung ác nghĩ: Nàng ta không giống mẫu thân hèn nhát ở trong phủ tranh thủ tình cảm, phụ bạc nàng ta, có lỗi với nàng ta, nàng ta sẽ đem đòi về từng chút từng chút một!
Đêm hoàng cung, khung cảnh càng tịch mịch vắng vẻ. Đêm hoàng cung, nơi đèn đuốc sáng trưng chỉ có duy nhất tẩm cung của Hoàng đế. Trước đây khi trời tối, những phi tử thị tẩm ngồi trong Hoan Hỉ xa, theo tiếng vó ngựa lộc cộc đi thẳng đến tẩm cung Hoàng đế, cảnh phồn thịnh xa hoa của ngài xưa đã biến mất, các vườn ngự uyển đều như vùng đất chết, cô quạnh tối tăm
Thị nữ Xuân Hương cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, lén lút dẫn một nam nhân vào bên trong tẩm cung của Vân phi.
Nữ nhân ban ngày còn ủ rũ giống như bông hoa tàn, lúc này lại ăn mặc vô cùng xinh đẹp, bên ngoài cái yếm chỉ khoác một chiếc áo rất mỏng, ngồi ở bên giường.
“Tiểu nhân Ngô Khuê, khấu kiến Vân phi nương nương.” Vân phi nhìn hán tử tráng kiện đang quỳ gối phía dưới, khẽ cười nói: “Ngô lang cũng khôngphải lần đầu tiên bước vào tẩm cung của Bản cung, sao lại hành lễ như vậy, còn không mau mau lại đây.”
Người nam nhân mặc quần áo thị vệ kia nghe thấy câu nói ấy, vẻ mặt mang theo ý cười dâm loạn, chỉ vội vã cởi quần bổ nhào về phía phi tử của tiên đế.
Xuân Hương đứng bên ngoài trướng, chỉ nghe thấy bên trong phát ra âm thanh dâm đãng, nương nương kia hình như còn thoải mái sung sướng hơn so với lúc hầu hạ tiên đế, liền đỏ mặt lui ra ngoài.