Tôi gồng người rút tay lại, trong lòng bình thản đến kỳ lạ: “Em nghiêm túc, em mệt rồi”
Mắt lão đỏ lên, rưng rưng nước, nghẹn ngào nhìn tôi: “Vợ ơi, anh sai rồi”
Rõ ràng lão lớn hơn tôi nhưng nhiều lúc suy nghĩ vẫn còn rất trẻ con, còn tôi lúc nào cũng lo xa như bà cụ non, tính tình lại khó ở, lão chịu được tôi hơn ba năm, quả thật đã là một kỳ tích.
Tôi đẩy tay lão ra khỏi tay tôi, lạnh nhạt nói: “Lúc anh làm một việc gì đó sao không nghĩ đến kết quả? Là vì em quá dễ dãi, chỉ cần anh nói anh sai em sẽ bỏ qua nên cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, chỉ vài lời nói là xong đúng không? Em xin lỗi, em không phải là cô gái hiểu chuyện mà anh cần đâu”
Nói xong tôi đẩy lão ra ngoài nhanh chóng nhấn nút đóng cửa, lão lại chen đứng giữa trong và ngoài không cho cửa đóng. Đột nhiên lão khuỵu hai đầu gối, tôi nhanh tay giữ lấy lão, trong thang máy và ngoài hành lang đều có camera, nhỡ lão quỳ xuống thì lớn chuyện.
Tôi giữ hai tay lão, lão thuận thế vác tôi lên vai, kéo hành lý quay lại trong nhà. Vào nhà lão vội khóa cửa, rút chìa khóa bỏ vào túi quần.
Lão bỏ tôi ngồi lên sofa, sau đó quỳ dưới sàn nắm chặt lấy hai tay tôi, nước mắt lão chực chờ rơi xuống, giọng nói như bị nghẹn: “Vợ ơi anh thật sự biết lỗi rồi, nhất định không có lần sau”
Tôi quay mặt đi, nước mắt tự động rơi xuống, hai bàn tay bị lão siết chặt đến đau lên. Tôi vô cùng thương lão, nhưng mỗi lần lão làm tôi tức giận, tôi lại dễ dàng bỏ qua, điều đó lâu dần sẽ thành thói quen nên tôi quyết định không thể để mọi chuyện tiếp tục theo lối cũ.
Tôi cố rút hai tay về, lão càng nắm chặt hơn nữa, tôi đành phải lên tiếng: “Em đau đầu, muốn yên tĩnh một lát”
Lão vội vàng đứng dậy, gấp gáp nói: “Em vào phòng đi, nằm ở đây cảm lạnh”
Tôi mang đầu óc mơ màng về phòng, nằm một lát đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong cơn thiu ngủ, tôi thấy lão mang quần áo trong hành lý treo lại vào móc quần áo cất vào tủ.
Tối đó tôi bỗng bị sốt, lão dán miếng hạ sốt lên trán tôi, trong người khó chịu thêm giận lão mà tủi thân khóc. Tôi không mở mắt vì biết lão đang ở trước mặt, nước mắt tôi cứ chảy ra. Một tay lão nắm lấy tay tôi, một tay liên tục lau nước mắt cho tôi.
Cả ngày chủ nhật hôm sau, tôi nằm lì trong phòng, đến bữa chỉ ăn vài muỗng cháo rồi uống thuốc. Trong những lúc đó, lão không làm việc nhà sẽ vào phòng ngồi cạnh giường chăm chú nhìn tôi như canh giữ.