Sao có thể chứ?
Đây là toà biệt thự cao cấp, nói mất điện thì chính là mất à?
Tịnh Hề không phải đứa ngốc, cô hiểu là tí nữa mình sẽ bị ma doạ cho coi.
Nếu không xử lí con ma nữ này, chỉ sợ đêm nay khó mà ngủ ngon
Vừa nghĩ xong, ngoài cửa lại có tiếng cốc.
Cốc… cốc….
Cốc….cốc…
Tiết tấu gõ cửa chậm chạp, không có tiếng bước chân hoặc tiếng dép…
Chắc tại cô đã dán phù trừ ma đi nên nó mới không có vào được phòng.
Tịnh Hề bỗng cảm thấy nghẹt thở, thanh âm bên ngoài như thể gõ mạnh vào tim cô vậy.
Oa oa oa, sợ hãi các thứ.
Không thể mở miệng được, lưng chốc lát đã vã mồ hôi. Tịnh Hề phất tay với Xích Hồng một cái, kiếm khí bay đến trước mặt cô, rung rung…
Ngươi ra ngoài uỵch chết con ma nữ kia cho ta!!!
Kiếm đen hưng phấn lắc lắc mấy cái…
Nó chờ từ lâu rồi.
Cái con ma ngoài cửa cứ gõ ầm ầm, hại cho chủ nhân mất ngủ.
Bố láo, chủ nhân đừng lo. Để bổn kiếm ra xẻ chết nó.
Tịnh Hề đệm thêm một câu: “Đừng đánh nó hồn phi phách tán, áp chế rồi mang về đây.”
Kiếm:”…” Không phải ngài sợ ma sao?
Mang về để chi vậy?
Xích Hồng hùng hùng hổ hổ bay xuyên tường..
Con ma, ta tới đây!!!
Xích Hồng đi rồi, ngoài kia hoàn toàn im lặng. Tầm hai, ba phút sau, đèn phòng cô đã bật lại.
Ánh sáng chiếu vào mắt có chút chói, Tịnh Hề nheo mắt lại. Cô nhìn về hướng cửa…
A a a!!!!
Kiếm khí đen bay xuyên vào, đằng sau nó là ả ma nữ…
Tịnh Hề sợ hãi lui về góc giường, ném mấy tấm phù ra. Phù đập mạnh vào tay chân ma nữ, khí đen bốc lên, ả ta run rẩy sau đó sụt sùi khóc lóc.
Chả biết ma có nước mắt hay không mà khóc nữa?
Xích Hồng tiến đến ngăn cản cô…
Chủ nhân đừng ném nữa. Vừa nãy ả bị tôi đập sắp nát thành cám rồi. Ngài cứ tiếp tục là chết ma đấy.
Tịnh Hề:”…” Khụ…khụ..chết ma cơ à?
Trước giờ ta chỉ nghe chết người chứ đâu ra từ chết ma này???
Tịnh Hề cầm lấy chuôi kiếm, ngồi dậy, trên mặt lại nâng lên nụ cười ngọt ngào thường trực.
Phải ngầu!!!
Không thể để con ma nữ này biết ta sợ nó được!
Tịnh Hề ngồi trên thành giường, hai chân khoanh lại. Cô chĩa mũi kiếm vào ả ta, chất vấn: “Mục đích ngươi đến đây là gì?”
Ả ma nữ run rẩy lợi hại hơn, hàn khí từ mũi kiếm như cắm sâu vào linh hồn. Ả ta nhỏ giọng: ” Tôi nghĩ…tôi nghĩ….”
“Nghĩ gì?”
” Tôi thấy cô có thể nhìn thấy tôi nên…nên…” Ả ta lắp bắp: “Tôi định…định lợi dụng cô để báo thù.”
Tịnh Hề:”…”
Xích Hồng trên tay cô rung mãnh liệt…
Ả ma nữ mất dạy này!!! Ai cho ả lá gan đó?
Dám đòi lợi dụng chủ nhân nhà nó à?
Giết chết ả!!!
Tịnh Hề vuốt ve thân kiếm, mềm giọng trấn an: “Ngoan nào, bảo bối.”
Một tiếng “bảo bối” hoàn toàn đánh vỡ sự tức giận của Xích Hồng. Nó ngoan ngoãn yên lại cho Tịnh Hề.
A hi hi, nó chính là bảo bối của chủ nhân.