– Tranh này là cái gì?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
– Lăng đại nhân không vội, sẽ nhanh biết thôi.
Hắn cầm bức tranh trong tay Lăng thái giám, đưa cho đại trưởng lão:
-Đại trưởng lão, người kiến thức rộng rãi, chắc sẽ hiểu được ý tứ của bức tranh này?
Đại trưởng lão tiếp nhận, hai tay mở ra xem, các trưởng bên cạnh lão cũng đều tiến lên, xúm vào coi, cuối cùng đều là mắt to đôi mắt, không rõ cho nên châu đầu ghé tai, thảo luận trên mặt bức tranh này rốt cuộc là cái gì.
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm cuốn tranh thật lâu rồ đem cuốn tranh trả lại cho Hàn Mạc, lúc này lão đã hoàn toàn bình tĩnh:
– Hàn tướng quân, bức tranh vẽ cái gì, lão hủ kiến thức kém cỏi, cũng không rõ. Hàn tướng quân có thể giải thích một phen?
Hàn Mạc cầm cuốn tranh đưa đến cho Lại bộ quan viên, nhưng các Lại bộ quan viên cũng không nhìn ra đây là cái gì, lập tức hướng đại trưởng lão thản nhiên cười nói:
– Không dối gạt đại trưởng lão, các ngài xem trên mặt bức tranh chỉ có những đường cong hỗn độn, nhưng đối với bản quan mà nói, đó …là một hồi ác mộng, bản quan thiếu chút nữa là chết ở nơi này!
Lại bộ quan viên lúc này cũng đều thảo luận, chợt nghe trong đó có một người nói:
– Hạ quan xem ra, bức tranh này nét bút nhìn như hỗn độn, nhưng là có chút quy luật…
Các quan viên lập tức nói:
– Nhờ Mẫn đại nhân chỉ giáo cho.
Mẫn đại nhân là một viên ngoại của bộ Lại, là cấp bậc quan thứ tư, sau Thượng thư, Thị lang, Lang trung, chỉ vào bức tranh nói:
– Chư vị hãy xem, những đường cong trên bức vẽ này giống như những con đường giăng khắp nơi, trong đó đây … đây … còn có chỗ đó … đúng rồi, ở giữa vị trí này, tổng cộng có chín vòng …
– Vòng này giải thích thế nào?
Lập tức có người hỏi.
Trên mặt Mẫn đại nhân không phải không có chút đắc ý, dù sao đây cũng là điều mà người khác không nhìn ra, vuốt chòm râu nói:
– Trước khi hạ quan vào Lại bộ, từng ở Công bộ, phụ trách chính là vẽ bản đồ thi công, bức tranh này… nhìn như là…
Không kìm nổi nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, chỉ thấy Hàn Mạc cười dài mà nhìn chính mình, vì thế lớn tiếng nói:
– Tranh vẽ này, nhìn giống như một bản vẽ công trình!
– Bản vẽ công trình?
Lập tức có người phản bác nói:
– Cái này sao có thể là bản vẽ công trình?
Điều này cũng không hẳn là phản bác lời giải thích của Mẫn đại nhân, vấn đề là bọn họ thấy bức tranh này khiến Hạ Học Chi sợ tới mức ngã xuống đất co giật, thì hẳn phải là một cái gì đó tinh diệu thần bí hơn là một bản vẽ công trình.
Hàn Mạc đã chắp tay, cười nói:
– Vị đại nhân này quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc, không sai, bức tranh này chính là một bản vẽ công trình!
Chư Cát Dân tiến gần đến, nghi hoặc nói:
– Hàn tướng quân, đây công trình gì? nhìn đường cong trên mặt cực kỳ phức tạp, bản vẽ nhìn không giống kiến tạo phòng ốc lầu các …
Bát quái vây!
Hàn Mạc gằn từng chữ.
Hắn nói ra ba chữ này, vẻ mặt mọi người ở Đường trung có vẻ đều phấn kích, lại có chút mờ mịt khó hiểu, cũng có kẻ tỉnh ngộ, không khỏi kinh ngạc vài phần, mà Hạ Học Chi Hạ đại lão gia nghe được ba chữ vậy, thân thể lại một lần nữa run rẩy trở lại.
Đại trưởng lão hiển nhiên nghe nói qua cái tên này, vẻ mặt lão trong giờ khắc này, cũng giống như thấy được quỷ dị, biến cực kỳ khó coi. Lão ngơ ngác nhìn quan viên bộ Lại cầm trong tay cuốn tranh, thân mình quơ quơ, bên cạnh lập tức có mấy người tiến lên đỡ lấy, đưa lão ngồi xuống ghế.
Hàn Mạc chậm rãi đi đến bên cạnh đại trưởng lão, ghé sát lại, đôi mắt lạnh lẽo như băng giá:
– Đại trưởng lão, ngài dường như… cũng biết cái này?
Hắn trong lòng khẳng định, đại trưởng lão nhất định có biết về công trình Bát quái vây trong lòng cốc Âm Dương này.
Hạ gia ở âm dương cốc xây dựng một mê cung khổng lồ, hao phí thời gian nhân lực rất lớn. Tuy rằng Hạ gia hết sức bí ẩn, xây dựng công trình ngầm này lặng yên không một tiếng động, nhưng chỉ có hai huynh đệ Hạ gia biết thì thực là khó tin.
Chuyện này chắc chắn đại trưởng lão biết. Dù sao công trình lớn như vậy cũng cần toàn bộ gia tộc Hạ thị mạo hiểm âm thầm xây dựng.
Người ngoài không cần phải nói, tất nhiên phải toàn lực giấu diếm, cho dù là người trong tộc, cũng phải cố gắng giữ bí mật, nhưng vị đại trưởng lão thì cũng phải báo cho biết.
Hạ tộc đại trưởng lão chưa chắc đã là nhân vật có quyền thế nhất, nhưng nhất định là người có uy tín nhất, vào thời điểm cấp thời, người này sẽ là nhân vật nắm vai trò trọng yếu, thậm chí là quyết định.
Những người biết về Bát quái vây chắc chắn là rất ít, đại trưởng lão cho dù biết, cũng chỉ là biết có thứ như vậy tồn tại, còn việc trong đó cụ thể như thế nào, lão chưa chắc đã tường tận. Nếu không cũng không có khả năng lão nhìn thấy bản vẽ Bát quái vây nhưng không có phân biệt được.
Bản vẻ này, người trong thiên hạ có thể nhận ra đó là Bát quái vây khẳng định là rất ít người.
Lúc trước thiết kế xong, Hạ gia đã qua cầu rút ván sát hại hết những người có liên quan nhằm giữ kín manh mối, người duy nhất phát hiện ra bức tranh này là bản vẽ Bát quái vây chỉ còn lại duy nhất Hạ đại lão gia. Cho nên y vừa nhìn thấy đã hồn xiêu phách tán.
Hàn Mạc lại càng thêm kính nể Trang Uyên. Chính sư phụ đã tự mình lấy miệng cầm bút, chỉ cần không đến hai canh giờ đã vẽ lại chi tiết tỉ mỉ hoàn hảo công trình Bát quái vây.
Quỷ cốc tông sư, quả nhiên là kỳ tài vô song trong thiên hạ.
Cũng là nhờ Trang Uyên mô tả lại Bát quái vây trên bức tranh này, Hàn Mạc đã nắm giữ trong tay vũ khí khiến Hạ gia, bởi vì bên trong Bát quái vây không đơn giản chỉ nhốt một Trang Uyên.
Trong lúc mọi người đang thảo luận Bát quái vây là cái gì, Đại trưởng lão yếu ớt nâng tay lên, môi rung rung vài cái, cuối cùng tới gần bên tai Hàn Mạc, hạ giọng nói:
– Hàn tướng quân, có thể qua đây một bước nói chuyện, lão hủ … lão hủ có việc muốn thương lượng !
Hàn Mạc nhìn chằm chằm đôi mắt đại trưởng lão xem trong đôi mắt có gì mờ ám không, Hàn Mạc thấy được một loại thần sắc cầu xin.
– Ta chỉ đáng là cháu của ngài!
Hàn Mạc chậm rãi nói :
– Đại trưởng lão yêu cầu, tuy rằng khó có thể bị nghi ngờ, nhưng… ta nguyện ý nghe đại trưởng lão muốn nói cái gì!