– Lão công.
– Ừm, quá nhỏ, không có nghe được.
– Lão công…
– Lại lớn hơn một chút đi nào!
– Lão công.
Tần Tiêu một chút từ trong khăn hồng đội đầu bắn ra, lay lay cái lỗ tai:
– Ai nha nha, thật giống như Hà Đông sư rống vậy, quả nhiên đủ mạnh!
Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách lấy ra khăn hồng chùm đầu:
– Ngươi bảo ta gọi nha!
Tần Tiêu đi qua đó, nhẹ nhàng vén ra khăn hồng đội đầu cho Thượng Quan Uyển Nhi, thẳng tắp đánh giá từ đầu đến chân của nàng, rồi nhếch miệng cười nói:
– Uyển nhi, ngày hôm nay ngươi thực sự là đẹp đến phát ngốc!
– Ngươi mới là ngốc tử ấy!
Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng nổi lên:
– Ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám hôn môi, cũng không sợ nhân gia chê cười sao!
– Chê cười, chê cười cái gì?
Tần Tiêu cười đi tới bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống:
– Ta đây là biểu lộ chân tình biết không? Ngươi cho là chỉ một mình ngươi sốt ruột nha, ta đợi ngày này cũng đã rất lâu rồi đấy!
– Đi, ai sốt ruột chứ!
Thượng Quan Uyển Nhi hờn dỗi đẩy Tần Tiêu một cái:
– Đi ra ngoài đi, còn phải đến tiếp chuyện tân khách đấy. Ngươi Hầu gia này cũng không thể để mất lễ số làm cho nhân gia chê cười được.
Tần Tiêu cực không tình nguyện thở dài một hơi:
– Được rồi, ta đi ra ngoài trước ứng phó một chút. Buổi tối ngươi nhanh chóng buông một chút đi sao, ta muốn động phòng nha!
Thượng Quan Uyển Nhi cười khẽ khanh khách, tự mình kéo khăn hồng trùm đầu lên trên đầu, ngồi vào bên giường.
Tần Tiêu ra khỏi phòng động phòng đi tới phòng khách, chuẩn bị tiếp đón tân khách. Lý Tiên Huệ khẽ khàng đi qua, đem hắn gọi tới một bên, đưa cho hắn một phong thư:
– Trường An, gởi thư đến!
Tần Tiêu bất động thanh sắc đem thư tín để vào trong lòng, lại hỏi Lý Tiên Huệ rằng:
– Người đưa thư đâu?
Lý Tiên Huệ hạ giọng:
– Một gã sai vặt của Sở Vương phủ, đã sắp xếp đến khách phòng hậu viện nghỉ ngơi rồi.
Tần Tiêu khẽ gật đầu:
– Để hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó để hắn mang thư trả lời.
Trong lòng thầm nghĩ nói: Lý Long Cơ, cuối cùng cũng đã gửi thư cho ta. Xem ra, trong triều đình rốt cục đã xảy ra đại sự.
Mắt thấy sắp khai yến, Tần Tiêu tạm thời đem việc này ném đến một bên, chạy đến trong phòng tiệc cùng đám tân khách dáng vẻ vui mừng hớn hở cùng nhau nháo một trận. Lý Tiên Huệ sợ hắn uống say mất, đã sớm đem hắn kéo ra, nhét vào trong phòng động phòng của Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi lẳng lặng ngồi ở bên mép giường, nghe được tiếng cánh cửa bị mở ra, sau đó Tần Tiêu khẽ hô “Uyển nhi”, liền đi tiến vào. Trong lòng nhịn không được một trận kinh hoàng, trên mặt xoát một cái đã ửng hồng lên.
Tần Tiêu đi tới bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống, chậm rãi xốc lên khăn hồng trùm đầu của nàng.
Chính là một tiểu mỹ thân khuôn mặt xinh đẹp!
Trong lòng Tần Tiêu ầm ầm chuyển động, kìm lòng không đậu ở trên khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi hôn một cái. Thượng Quan Uyển Nhi lại cười hì hì né tránh:
– Chờ ngươi nửa ngày, tiến đến một câu nói cũng không có nha!
– A? Ha hả!
Tần Tiêu không khỏi cười:
– Nói đến, thật là có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi tiến lại đây.
Tần Tiêu nhẹ nhàng lôi kéo Thượng Quan Uyển Nhi ngồi vào bên cạnh bàn.
Tần Tiêu xuất ra lá thư này trong lòng, mặt khác mang tới một cái bình nhỏ màu sẫm, cầm một cái bút lông mới chưa sử dụng qua, chấm một ít nước thuốc trong bình, tô lên thư tín.
Thượng Quan Uyển Nhi kỳ quái đứng ở phía sau hắn, một bên nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn, lại vừa nghi hoặc nói rằng:
– Cái gì thế này?
Tần Tiêu cười thần bí:
– Sau đây chẳng phải sẽ biết rồi sao?
Mềm nhẹ mềm nhẹ ở trên tờ giấy tô tô qua, quả nhiên dần dần hiện ra chữ viết nhạt màu.