Lời Cố Lan San còn chưa nói xong, Thịnh Thế lại nhàn nhạt nhẹ nhàng phun ra một câu: “Tôi là Thịnh Thế.”
Cố Lan San cảm thấy đầu mình rất đau, anh không có tiền trả, nói cho người ta biết tên anh làm cái gì? Cô rất muốn mắng Thịnh Thế, nhưng vẫn cố đè tính nóng xuống, nhìn về phía cô nhân viên thu ngân nói: “Làm phiền cô chờ một lát, chúng tôi nhường chỗ cho người phía sau trả tiền trước. . . . . .”
Thịnh Thế quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, im lặng một lát mới quay đầu, nhìn về phía cô nhân viên thu ngân ở một bên, mở miệng nói: “Tôi sẽ cho phòng tài vụ khấu trừ vào trong tiền thuê chỗ của các người 479 đồng.”
Lời nói của Cố Lan San lập tức dừng lại, cô sững sờ quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế cầm bút, hăm hở ký tên lên tờ hóa đơn: “Đến lúc đó, để ông chủ các người trực tiếp cầm tờ hóa đơn này đến phòng tài vụ tập đoàn Mười Dặm Thịnh Thế, đến lúc đó bọn họ sẽ tự động khấu trừ.”
“Vâng, ông Thịnh.” Cô nhân viên thu ngân nhận lấy hóa đơn Thịnh Thế đưa tới, mặt mỉm cười gật đầu, đáp lại.
Cố Lan San hoàn toàn ngẩn ngơ ngay tại chỗ, Thịnh Thế lại nắm lấy tay của cô, dẫn cô đi ra ngoài.
Lúc này Cố Lan San mới hậu tri hậu giác mở miệng, nói: “Con đường Mười Dặm Thịnh Thế kia, hiện nay đều là sở hữu của anh à?”
Thịnh Thế “Ừ” một tiếng.
“Anh không có bán đi?” Cố Lan San lại hỏi: “Vẫn luôn thu tiền thuê hả?”
“Ừ.” Thịnh Thế cho là đương nhiên gật đầu một cái, nhìn Cố Lan San hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Cố Lan San không có lên tiếng, cô vẫn cho rằng con đường Mười Dặm Thịnh Thế kia, sau khi Thịnh Thế xây xong thì bán cho người khác, vậy mà, cô không thật không ngờ, thì ra là sản nghiệp của anh.