Sở Vô Hạ cười duyên nói: “Chính bởi cái tự nhiên đó, cho nên chúng ta mới hờ hững với cảm giác, không coi trọng nó, cũng không đặc biệt để ý. Cũng giống như thói quen hít thở của chúng ta, nhưng khi ngươi thổ nạp điều tức xong, sẽ phát giác hít thở lại có thể quan trọng với chúng ta như vậy. Người không hiểu phương pháp thổ nạp sẽ không biết đó là căn cơ cho việc luyện võ.”
Thác Bạt Khuê cười khổ nói: “Ngoài việc quốc gia đại sự, những việc khác khó mà khiến ta cảm thấy hứng thú. Bất quá những điều nàng nói cho ta cảm giác thật mới mẻ. Được rồi! Ta sẽ kiên nhẫn lắng nghe nàng.”
Hai mắt Sở Vô Hạ giống như bị che phủ bởi một lớp sương mù, từ từ nói: “Hương vị của thanh sắc là ở cảm nhận của con người, đó là cảm nhận cá nhân. Cho nên tưởng cảm xúc là nhiều nhưng lại bắt nguồn từ một gốc. Tất cả chỉ là từ “tâm” mà ra thôi. Chỉ có thể cảm thấy cái có thể nghĩ, đại biểu cho những sinh hoạt của chúng ta. Di Lặc giáo chúng ta bán đan dược, đúng là bán một loại cảm giác nhưng nó không giống cảm giác bình thường. Cảm giác bình thường giống một cái vĩnh viễn, như việc không ra khỏi nước như cá, suốt đời không hiểu được thế giới bên ngoài nước như thế nào. Nhưng sau khi nó dùng đan được, sẽ lần đầu rời khỏi nước, thấy được thế giới bên ngoài, tỉnh ngộ không ngờ lại có một cảnh giới như thế này. Đương nhiên đây chỉ là thời khắc ngắn ngủi, nhưng ít ra nó cũng có cảm giác mới, hiểu được đạo lý có thể có một loại cảm nhận tư tưởng khác, đó là một loại cảnh giới của toàn bộ trái tim.”
Thác Bạt Khuê không nhịn được bật cười: “Rốt cuộc nói như vậy, nàng nghĩ sẽ thuyết phục được ta dùng Ninh tâm đan sao.”
Sở Vô Hạ lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải như thế. Hiệu quả đan dược sẽ khác nhau với từng người. Có trầm mê hay không phải xem ý chí cá nhân. Có điểm giống như thanh lâu, các cô nương ở thanh lâu cũng là bán cảm giác. Có người táng gia bại sản, nhưng cũng có người nhờ đó mà tìm được cuộc sống đầy lạc thú. Tộc chủ không phải muốn chữa chứng mất ngủ sao? Vô Hạ chỉ là cung cấp cho tộc chủ một phương pháp có thể có hiệu quả thôi mà.”
Thác Bạt Khuê cười đáp: “Đây là một cuộc nói chuyện thú vị, khiến ta cảm thấy thoải mái rất nhiều. Tạm thời tình hình của ta chưa đến mức quá tồi tệ để phải cầu sự trợ giúp của đan dược. Vô Hạ hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta vốn có một số việc muốn hỏi nàng, để tối mai đi nha!”
Dứt lời hắn đi khỏi phòng.
“Coong!”
Cụng ly xong, bốn người một hơi uống sạch, không khí cũng trở nên hòa hoãn.
Đông Ngũ tầng trở lại vẻ như cũ. Người không biết chuyện khẳng định không có cách nào đoán được vài bữa trước nơi này đã phát sinh sự kiện ám sát. Cao thủ nổi tiếng như cồn Can Quy vì hành thích thất bại mà phải nuốt hận ở sông Tần Hoài.
Tư Mã Nguyên Hiển vô cùng vui vẻ, châm tửu liên tục.
Bố trí đêm nay lại không giống với đêm trước, giữa sương phòng kê một chiếc bàn to. Tư Mã Nguyên Hiển, Yến Phi, Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam mỗi người ngồi một phía.
Tư Mã Nguyên Hiển cười nói: “Đêm nay khẳng định không ai dám đến hành thích, trừ phi không biết là Yến Phi đang uống rượu ở đây. Nhưng nếu tin tức không linh thông như thế, căn bản không có tư cách làm thích khách.”
Đồ Phụng Tam hùa vào: “Có thể nói là chỉ có thích khách hạng bét.”
Mọi người cười vang.
Tư Mã Nguyên Hiển thở dài: “Chúng ta lại được cùng nhau!”
Tống Bi Phong vốn cũng được mời, nhưng lão lại từ chối vì không quen với những chốn phong hoa tuyết nguyệt, chỉ phụ trách đưa Yến Phi tới, không tham gia tiệc đêm. Ba người hiểu được ý tứ củaTư Mã Nguyên Hiển, chính là nhắc đến lúc cùng nhau đối chọi Hác Trường Hanh trên Đại Giang, giờ lại cùng nhau ở một chỗ. Chỉ từ những lời này, cũng biết Tư Mã Nguyên Hiển đối với những việc xảy ra trong đêm đó không bao giờ quên được.
Tư Mã Nguyên Hiển cao hứng nói: “Đêm nay chúng ta dùng thân phận giang hồ huynh đệ để đối đãi nhau. Những cái như giai cấp địa vị hoàn toàn không cần để ý đến. Ài! Những lời này ta muốn nói từ lâu lắm rồi, nhưng đến đêm nay mới có cơ hội.”
Yến Phi vui vẻ nói: “Lần này nhìn thấy công tử, giống như nhìn thấy một người khác, khiến ta vô cùng bất ngờ.”
Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Đã nói là giang hồ tụ hội, sao còn gọi ta công công tử tử làm gì. Cứ gọi là Nguyên Hiển cho tiện, trước tiên xin phạt Yến huynh một ly.”
Lưu Dụ cười nói: “‘Công tử’ đó là biệt hiệu giang hồ của ngươi, gọi ngươi là ‘công tử’ cũng là thỏa đáng.”
Tư Mã Nguyên Hiển cười quái dị: “Đúng! Đúng! Nên phạt chính mình mới đúng.”
Nói rồi nâng ly uống cạn.
Ba người thấy hắn có vài phần túy lúy, nên không châm tửu.
Tư Mã Nguyên Hiển thở dài: “Nói cho các ngươi có lẽ các ngươi sẽ không tin. Sự thật là ta lại vô cùng nhớ những ngày An công còn sống. Khi đó ta chẳng biết trời cao đất rộng gì cả, tối ngày trầm mê tửu sắc, luôn luôn không tự phán xét hành vi của chính mình, rất nhiều lần đụng đầu vào đá.”
Địa vị Yến Phi khách quan, không giống hai gã Lưu, Đồ hai người nói chuyện cố kị nhiều điểm nên tùy tiện cười nói: “Đã đụng đầu và đá nhiều, có gì đáng giá để mà hoài niệm về những ngày đó?”
Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Hoài niệm sâu sắc nhất chính là làm cái gì cũng đều phải có trách nhiệm. Ài! Khi đó quả thật là ngu ngốc, dám cùng An công tranh phong cật thố*. Khi trở về còn đặt những điều xấu xa để mách lẻo với cha ta, đúng là hoàn toàn không giác ngộ.”
Yến Phi hỏi: “Từ khi nào ngươi bắt đầu tỉnh ngộ, cho rằng hành vi của mình có điểm không đúng?”
Tư Mã Nguyên Hiển đáp: “Đêm nay lão Tống vắng mặt, chúng ta nói chuyện thuận tiện và thoải mái hơn. Bây giờ ta muốn nói đến một chuyện ta bị mất mặt, các ngươi có hứng thú nghe không?”
Lưu Dụ sinh ra cảm giác cổ quái. Nghe Tư Mã Nguyên Hiển trút bầu tâm sự, gã biết tên vương tộc công tử nắm quyền to này có nội tâm hoàn toàn không giống với vẻ ngoài phong quang khoái lạc, cũng đầy ắp tâm sự, nhưng chỉ có thể giấu ở đáy lòng. Đến lúc này trong lúc trà dư tửu hậu, trước ba người bọn họ, những người đã từng chen vai thích cánh cùng nhau tác chiến với hắn, hắn có cơ hội để trút bầu tâm sự.
Đồ Phụng Tam cười nói: “Công tử sẵn lòng nói, chúng ta đương nhiên là muốn nghe rồi.”
Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Sự tình là như thế này. Các ngươi nghe qua Vương Đạm Chân, con gái của Vương Cung chưa? Nàng và con gái Huyền soái là Tạ Chung Tú được gọi là Kiến Khang song kiều, là giai nhân tuyệt sắc.”
Ánh mắt Yến Phi không khỏi hướng về phía Lưu Dụ thấy thần sắc gã không đổi, nhưng chàng thấy trong ánh mắt gã chợt lóe lên nét bi thương khi Tư Mã Nguyên Hiển nhắc đến tên Đạm Chân.
Đồ Phụng Tam tịnh không biết Lưu Dụ và Vương Đạm Chân có quan hệ, không lưu ý gật đầu nói: “Đương nhiên có nghe qua. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Công tử đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội theo đuổi nàng.”
Tư Mã Nguyên Hiển vô cùng hứng thú thảo luận, tự hận không không thể trút hết mọi thứ trong đầu ra. Hắn nói: “Tất nhiên là không buông tha rồi. Ta biết được nàng bí mật rời khỏi đô thành, lấy cớ đi đưa tang An công, đến Quảng Lăng cùng hội họp với cha nàng là Vương Cung. Nhịn không được ta bèn đem người đuổi theo, rồi bị trúng mai phục. Chẳng biết bị thằng vô lại nào đó bắn một mũi tên, sợ tới mức ta phải bỏ chạy về đô thành. Không dối gạt các vị, một mũi tên kia cũng đánh thức ta tỉnh ngộ biết rằng việc rời bỏ đô thành của mình là không thể chấp nhận được.”
Lưu Dụ thầm nghĩ cái thằng vô lại kia chính là lão tử, đương nhiên không thể nói ra. Đồng thời trong lòng dấy lên một cảm giác quái dị. Tư Mã Nguyên Hiển bây giờ hoàn toàn tin tưởng bọn họ, coi bọn họ là bằng hữu. Nhưng tương lai có một ngày, nếu Tư Mã Nguyên Hiển trở thành chướng ngại trên con đường tranh đoạt đế vị của mình, liệu mình có thể tâm ngoan thủ lạt mà đối phó với hắn không?
Lưu Dụ thật sự không biết.
Tư Mã Nguyên Hiển tiếp tục nói: “Nhưng việc chính thức toàn diện tỉnh ngộ là có quan hệ đến ba vị. Đêm đó ta gặp phản kích ác liêt, cuối cùng lại bị ba vị bắt sống. Có thể nói đó là sự khuất nhục lớn nhất đời ta, khiến ta nghĩ đến chuyện mình cũng có thể bị người giết chết. Cái khiến ta không thể tưởng được nhất, là Yến huynh chẳng những lấy lễ đãi ta, mà còn coi ta như huynh đệ bằng hữu, lại tín nhiệm ta. Cái loại cảm giác khi thuyền nhỏ của bọn ta trốn tránh sự truy sát của “Ẩn Long” ấy thật sự khó có thể hình dung. Đến tận hôm nay ta vẫn luôn nghĩ về tình huống đấu trí đấu lực lúc ấy. Hắc! Bây giờ chúng ta lại có thể sánh vai tác chiến rồi!”
Mọi người lại châm tửu cùng uống.
Tư Mã Nguyên Hiển buông ly rượu cười khổ: “Những ngày trước kia đều chẳng biết sẽ đi về đâu? Ù ù cạc cạc, giống như chẳng bao giờ thỏa mãn, mỗi ngày đều có điểm để mà phải suy nghĩ lăn tăn. Bây giờ mặc dù trọng trách trên vai càng ngày càng nặng, phải quan tâm đến rất nhiều thứ, nhưng luôn luôn tin tưởng vào bản thân có đủ bản sự để giải quyết các vấn đề.”
Yến Phi mỉm cười nói: “Đã như vầy, vì sao công tử còn nói vô cùng hoài niệm cuộc sống khi An công còn tại thế?”
Tư Mã Nguyên Hiển gật đầu đáp: “Đích xác là rất mâu thuẫn. Có lẽ là vì bây giờ trách nhiệm nhiều quá, trạng huống càng rõ ràng càng cảm thấy sợ hãi. May là có ba vị giúp ta, nếu không ta thật sự chẳng biết ứng phó như thế nào. Ở thời điểm đó, ta ngày ngày phong hoa tuyết nguyệt, cũng không biết là thống khổ hay là vui sướng, nhưng thực ra cảm thấy tất cả đều an toàn. Bất luận gặp phải tai vạ gì đều có cha ta xuất đầu lộ diện giúp đỡ, không bao giờ lo lắng sẽ bị người ta làm thịt. Cuộc sống như vậy, ít ít nhiều nhiều cũng có chút đáng giá để nhớ lại chứ!”
Tư Mã Nguyên Hiển vô cùng cảm khái nói: “Đêm nay là một đêm đặc biệt phi thường. Ta từ không nghĩ tới khả năng cùng ba vị gặp lại, mà giờ lại tụ họp ở Đông Ngũ tầng nổi tiếng nhất của Tần Hoài Hà, cũng chưa bao giờ nói cho người khác tâm sự của lòng mình. Nào! Chúng ta lại nâng ly chứ? Ta tuy không có tư cách so kiếm với Yến huynh, nhưng có thể đấu tửu.”
Mọi người nâng ly lên cụng.
Lưu Dụ cười nói: “Công tử có biết tửu lượng Yến Phi, tuyệt không khác mấy so với kiếm pháp của hắn.”
Trong tiếng cười, bốn người lại nâng ly.
Lúc này ngay cả bọn Lưu Dụ cũng có vài phần chuếnh choáng.
Tư Mã Nguyên Hiển nói: “Một ly này là chúc Yến huynh kì này thắng lợi, đánh bại Tôn Ân, lặp lại thành tích hào hùng giết Trúc Pháp Khánh ngày đó, khiến Thiên Sư quân không đánh cũng phải tan.”
Yến Phi ngạc nhiên nói: “Làm thế nào công tử biết việc này?”
Đồ Phụng Tam đáp thay: “Là ta nói cho công tử.” Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tư Mã Nguyên Hiển cao hứng thẳng thắn hỏi: “Lúc này trong trận chiến với Tôn Ân, Yến huynh nắm chắc bao nhiều phần thắng?”
Thật ra chuyện Tư Mã Nguyên Hiển đề ra cũng là thứ Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam muốn hỏi Yến Phi nhất. Tất cả cùng tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe.
Ánh mắt Yến Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khóe miệng xuất hiện một tia tiếu ý mà người khác khó lòng hiểu nổi.
Chú thích
* Tranh phong cật thố: Ý nghĩa là vì quan hệ nam nữ mà đố kỵ, tranh giành với nhau.