Giống như lần trước vậy.
Minh Thù ngồi xổm trên mặt đất nhìn cô gái trong quan tài đó. Nếu không phải không có hô hấp, cô ấy chỉ giống như đang ngủ, ngay cả sắc hồng trên mặt vẫn còn.
Quan tài bị người ta mở ra nhưng người ở bên trong không có chuyện gì, là bởi vì…
“A…”
Minh Thù thu tay về, Linh Yển kéo cô ra, đầu ngón tay quét qua chỗ vừa bị lửa làm bỏng của cô, thậm chí còn đặt lên đó một nụ hôn.
Linh Yển nói: “Thân thể này người quỷ không thể đụng.”
“Nhưng ta là linh hồn của cô ấy, ta còn có thể trở về chứ?” Minh Thù hơi nóng lòng muốn thử, làm người thì có thể ăn uống thỏa thích rồi.
Linh Yển nhìn cô với vẻ kỳ cục, có phần lạnh nhạt: “Cô muốn làm người sao?”
“Làm người không tốt sao?” Có thể ăn các loại đồ ăn vặt.
Linh Yển đột nhiên cười nhạt: “Cô đừng mơ tưởng.”
“Linh Yển tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngươi, làm một người theo đuổi hợp lệ thì cần thỏa mãn tất cả nguyện vọng của người được ngươi đeo đuổi.” Minh Thù bắt đầu ma mãnh:
“Bây giờ nguyện vọng của ta là làm người, ngươi có thể thỏa mãn không?”
“Không thể.” Người theo đuổi Linh Yển mặt mày âm trầm cự tuyệt:
“Cô đừng mơ tưởng!”
Minh Thù xí một tiếng: “Vậy ngươi đi ra ngoài trường thành xếp hàng đi.”
Linh Yển: “…”
Cô ấy, chỉ có mỗi lão tử là người theo đuổi, coi mình là vạn người mê sao? Mặt mũi đâu chứ!
Minh Thù mặc kệ Linh Yển đang nghĩ gì, cô đi vòng quanh quan tài nghiên cứu, đi vào thế nào nhỉ?
Nhưng kết quả cuối cùng rất đáng giận, hoàn toàn vào không được.
Minh Thù nghiên cứu một hồi không còn hứng thú nên ngồi vào một bên ăn đồ ăn.
Linh Yển đào đất xung quanh quan tài.
Minh Thù đảo tròng mắt rồi đột nhiên lên tiếng: “Linh Yển, người ngươi thích là ta hay là người trong quan tài?”
Linh Yển lạnh lùng hừ một tiếng: “Cả hai là một người.”
Minh Thù ngẫm lại cũng đúng: “Vậy là ngươi thích ta hai ngàn năm trước đây, hay là ta của bây giờ vậy?”
Linh Yển dừng động tác, xoay người lại nhìn cô gái đang ngồi trong đống đá lộn xộn, co chân. Mái tóc đen dài sau lưng, nụ cười cô nhàn nhạt như mẫu đơn nở rộ tươi đẹp trong tranh thuỷ mặc.
Thời khắc hắn quay đầu tiếp tục đào đất, không gian yên lặng lại, chỉ có đào đất tiếng sột soạt.
“Ta thích cô.”
Hắn thích cô, không phải là An Ca hai ngàn năm trước, mà người hắn thích chính là An Ca hiện tại khiến hắn tức đến mức muốn đánh chết này.
Linh Yển sửng sốt.
[Cửu thiếu người xong đời rồi.]Linh Yển yên lặng một hồi, thở dài, ta chắc là xong đời rồi.
Hắn lại đi thích mục tiêu nhiệm vụ, còn thích đến kỳ quặc như vậy. Dường như rất lâu trước đây hắn đã quen biết cô, đã thấy cô, đã muốn thích cô vậy…
Hắn nhất định bị bệnh rồi.
[Cửu thiếu đừng hoảng hốt, chúng ta còn có khoa học kỹ thuật xóa đi ký ức, trở về người sẽ quên thôi.]Linh Yển không muốn nói với hệ thống, trong lòng hắn bây giờ đang vô cùng mâu thuẫn, hắn muốn chống lại việc xóa đi ký ức, hắn không muốn quên cô.
Linh Yển rùng mình một cái, sao hắn lại thích một kẻ thần kinh như vậy chứ. Bệnh này hơi nghiêm trọng, không biết còn có thể chữa hay không.
Bên này Linh Yển đang nghĩ mình bị bệnh, bên kia Minh Thù mày mắt cong cong, giọng nói lanh lảnh thích nghe vang lên: “Linh Yển, nếu ngươi có thể mang đến cho ta mười cái chân giò ở ngay đây, ta sẽ đồng ý ở bên ngươi.”
Thần kinh.
Lão tử đi đâu kiếm cho cô chân giò?
Hắn không để ý tới cô, tiếp tục đào đất.
“Này, không phải ngươi muốn ở cùng ta sao?” Minh Thù lết qua.
“Mười cái chân giò là có thể ở bên ta, ngươi thực sự không thể cố gắng một chút sao?”
Linh Yển đột nhiên vén tay áo lên, đưa cánh tay lên miệng Minh Thù, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô:
“Cô cắn một cái thấy có vị chân giò hay không.”
Minh Thù chê bai:
“Cơ hội tốt như vậy cũng không quý trọng, ngươi tiếp tục cố gắng đi nha.”
Muốn ăn chân giò.
Muốn ăn chân giò đầu bếp nữ chính làm.