Cuối cùng dì ta cũng lấy ra quân bài quan trọng của mình.
Đúng vậy, ông cụ đã lên tiếng thì căn bản là có chuyện, hơn nữa trước đó tình cảm của Hoắc Tư Tước và Cố Hạ cũng không có vấn đề gì.
Vậy chuyện Cố Hạ gả đến Hoắc gia đúng là ván đã đóng thuyền rồi.
Cuối cùng Hoắc Anh Nga cũng tin tưởng.
”Được, vậy tôi chờ ngày cháu gái cô nở mày nở mặt trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, đến lúc đó đừng quên nhà họ Trì tôi.”
”Đó là điều đương nhiên, chỉ cần con bé trở thành thiếu phu nhân Hoắc gia, điều đầu tiên làm chính là trả cổ phần của Hoắc thị lại cho mấy người, chỉ là…”
Cố Thanh Liên đột nhiên dừng lại, sau đó khuôn mặt có chút lo lắng.
Hoắc Anh Nga là người nóng tính, bà ta thấy vậy thì không kiên nhẫn nói: ”Nhưng cái gì? Mau nói đi!”
Cố Thanh Liên cười: ”Ôn Hủ Hủ vẫn khá phiền phức, nếu như chúng ta có thể khiến cô ta mãi mãi không bước chân vào Hoắc gia thì tốt rồi.”
”Vĩnh viễn không bước chân vào?” Hoắc Anh Nga cười lạnh một tiếng: “Cô nghĩ nhiều rồi, cô ta còn có hai đứa bé ở đó, sao có thể không đến được?”
”Đúng vậy, cho nên điều chúng ta cần làm chính là để Hoắc Tư Tước không cho cô ta vào, để cô ta giống một con chó có muốn bò vào cũng không bò được, như vậy là thành công rồi.”
Cố Thanh Liên đột nhiên bật cười, ánh mắt ác độc và lạnh lùng giống như rắn độc, chỉ cần nhìn qua cũng thấy rùng mình.
Để Hoắc Tư Tước không cho cô ta vào?
Vậy phải làm sao?
Dù gì người phụ nữ kia cũng là mẹ đứa nhỏ, hắn không thể nào không cho cô ta gặp hai đứa trẻ được.
Trừ phi cô ta phạm tội không thể tha!
Hoắc Anh Nga nhìn ánh mắt của dì ta, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lành lạnh…
Ôn Hủ Hủ tránh mặt Hoắc Tư Tước hai ngày hôm nay.