“Bình thường mà nói thì có rất ít trận pháp huyễn thuật có khả năng giết người nhưng cũng không thể đảm bảo”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh rồi lên tiếng đáp lời.
“Theo như những gì nghe được thì huyễn thuật có hai tầng, tầng thứ nhất thì không có gì nguy hiểm nhưng còn tầng thứ hai thì ta cảm thấy rất mơ hồ? Việc huyễn thuật giết chết người vẫn là một dấu chấm hỏi rất lớn và theo ta đoán thì tầng thứ hai cũng không có gì nguy hiểm?”
“Còn việc huyễn thuật giết người thì ta lý giải theo cách đơn giản thì đây chỉ là một trận pháp che mắt mà thôi, còn mối nguy hiểm thực sự ở tầng thứ hai chính là hung thú?”
“Chúng tồn tại ở trong huyễn thuật suốt một thời gian dài nên về cơ bản thì khả năng của chúng sẽ có thuế biến và thích nghi được nên việc những người đó bị giết chết một cách bất đắc kỳ tử?”
“Hóa ra là thế?”
Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc rồi lên tiếng thốt ra.
“Ta bây giờ có cảm giác hứng thú với trận pháp nên ngươi có thể dạy cho ta được không?”
“…”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Việc học được trận pháp không dễ dàng giống như tu luyện và nếu như không có thiên phú thì học trăm năm cũng chẳng thu được thành tựu nào cả. Nhưng mà ngươi yên tâm, người khác không thể dạy được thì không có nghĩa ta cũng không làm được?”
“Và hơn hết, một người tu luyện bình thường thì thực lực vẫn còn có hạn chế nhưng nếu như ngươi có thể sử dụng trận pháp hoặc phù chú thì không chỉ bù đắp được mà còn khiến khả năng của ngươi mạnh hơn trước rất nhiều”.
“Ta lấy thí dụ, ngươi là một người luyện kiếm và ngộ ra được kiếm ý của bản thân, còn ta tinh thông kiếm tu cùng kiếm trận thì ngươi thử đoán xem giữa ta và ngươi ai mới là người mạnh hơn?”
Lâm Tuyết Nhi lâm vào trầm mặc, vẻ mặt cô suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng đáp lời.
“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Kiếm ý tuy mạnh nhưng cũng chỉ khiến kiếm chiêu của bản thân mạnh hơn còn kiếm trận thì khác, có thể mượn lực lượng từ thiên địa, từ những thứ ở xung quanh nên ngươi là người sẽ thắng”.
“Nhưng cũng có một vài trường hợp về sự cách biệt giữa cấp độ kiếm ý và trận pháp nên để trả lời chính xác là một điều rất khó?”
“Đúng thế?”
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.
“Nếu như xét cấp bậc ngang bằng thì kiếm ý sẽ chịu thua thiệt nhưng bù lại là có thể tùy ý sử dụng còn trận pháp thì tốn thời gian thi triển và phải chờ đợi thời cơ nên muốn so sánh là rất khó”.
“Nhưng về tổng quan mà nói thì kiếm trận mạnh hơn, còn về phù chú cũng không khác nhau là mấy? Phù chú không cần chờ đợi thời cơ mà có thể sử dụng tùy ý giống như kiếm ý nhưng bù lại thì uy lực sẽ không mạnh bằng hoặc cao lắm cũng chỉ ngang bằng một phần nào đó mà thôi”.
“Việc ngươi không chủ động đánh tiếng thì ta sớm muộn gì cũng bắt ép ngươi mà thôi? Không chỉ sử dụng được trận pháp, ta còn muốn ngươi tạo ra được những loại phù chú khác nữa”.
“Nếu như ngươi có thể nắm vững được thì khả năng trong tương lai sẽ cực kỳ rộng mở và thực lực sẽ còn mạnh hơn rất nhiều”.
Đáp lại, vẻ mặt Lâm Tuyết Nhi tràn đầy sự tự tin trả lời.
“Ta chắc chắn sẽ học được?”
“Tự tin như vậy là rất tốt nhưng việc trước mắt hiện tại là phải tìm ra được trận nhãn trước những người khác?”
Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu.
“Với thực lực của ta hiện tại thì không thể tranh giành cơ duyên với những người khác được nên ta cần phải sử dụng một chút thủ đoạn và trận nhãn chính là thứ quan trọng nhất”.
Nhìn vẻ mặt Đế Nguyên Quân hiện lên vẻ tà dị, Lâm Tuyết Nhi bất giác cười khổ một tiếng.
“Đứng nói với ta là ngươi định…”.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong, cả hai người dựa vào kim quang nên từng bước đi trở nên dễ dàng vô cùng. Không bị huyễn thuật bủa vây, con đường dưới chân giống như chủ động hiện ra trước mắt cả hai người.
Đi được thêm một lúc, Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu dừng lại và nói.
“Đây là điểm cuối cùng của tầng thứ nhất rồi? Tuy không biết ở tầng thứ hai có những mối nguy nào đang chờ đợi nên ta muốn ngươi đi ở bên cạnh ta và cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời xa ta quá một trượng?”
“Ta biết rồi?”
Lâm Tuyết Nhi gật đầu rôi vung tay đánh ra một lượng lớn kim quang bao phủ cả hai người rồi cất bước tiến vào tầng thứ hai của huyễn thuật.
Ngay khi vừa đặt chân đến, Đế Nguyên Quân có một dự cảm nào đó chẳng lành đang ập tới thì nhanh tay kéo sát Lâm Tuyết Nhi sát lại gần rồi liếc mắt nhìn xung quanh. Tuy cả hai không chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả nhưng hắn lại có cảm giác huyễn thuật càng ngày càng trở nên tà dị và khôn lường.
Bị màn sương tối bao trùm, cả hai người cẩn thận bước tới và vừa căng mắt ra để quan sát xung quanh nhằm tìm kiếm một thứ gì đó.
Càng tiến vào sâu, Đế Nguyên Quân càng có dự cảm nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào và khiến hắn không thể không tập trung cao độ. Đột nhiên, hắn dường như cảm nhận được một thứ gì đó từ sau lưng đang lao đến với một tốc độ nhanh đến mức mà công kích sắp sửa đánh trúng mới kịp nghe thấy tiếng động.