Bên ngoài Thánh Linh Sơn, những lão nhân cường giả thế hệ trước cũng đang chăm chú quan sát diễn biến chiến cục từ quầng sáng lớn trên cao, nhiều người thở dài tiếc nuối. Mục Trần của Bắc Thương linh viện thật lợi hại, bằng vào thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ đã khiến Ma Hình Thiên phải dùng đến sát chiêu cuối cùng, nếu hắn có thể tu luyện thêm một thời gian, thì mấy kẻ kia có ai là đối thủ của hắn?
Nhưng đáng tiếc là thiên tài yểu mệnh.
Tình hình này Ma Hình Thiên đã ra tay sát thủ, hắn cũng nhận ra tiềm lực của người kia, chẳng thể nào nương tay lưu hậu họa.
Nhiều ánh mắt nhìn lại Thái Thương viện trưởng, nhưng lão viện trưởng chẳng hề biến sắc, dù cho huyết ma phù đã phủ kín tất cả mọi hướng của Mục Trần, sát chiêu đáng sợ bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn.
Hiểm cảnh của Mục Trần đã có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Sau lưng Thái Thương viện trưởng, Lạc Li đang siết chặt tay vào trường kiếm, cục diện hiện tại đã khiến nàng vô cùng lo lắng.
Linh Khê bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cất giọng trấn an:
– Yên tâm đi, chưa có gì đâu, biến cố thực sự thì ta và viện trưởng sẽ ra tay.
Lạc Li khẽ gật, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn lên quầng sáng. Nàng cũng biết khá nhiều những bản lĩnh Mục Trần đang có, nhưng nhất thời lúc này cũng không nghĩ ra được hắn sẽ dùng cách nào phá được tử cục trước mắt.
…
Bắc Thương linh viện, không khí cũng căng thẳng vô song, mọi ánh mắt đều lo lắng nhìn lên trên. Cả Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông này nọ cũng bất an vô cùng, ai nấy đều thấy rõ hiểm cảnh của Mục Trần, nhưng cũng chẳng có cách nào giúp được, chỉ có thể thầm mong Mục Trần chống cự được, dù cho đó có là chuyện bất khả thi.
– Mục Trần, cố lên! Mọi người đang trông chờ ngươi đó!
Trầm Thương Sinh thấp giọng nỉ non, hắn cũng chỉ có thể thì thầm như thế, vì chiến đấu trong kia chỉ có thể dựa vào chính bản thân Mục Trần.
…
“Ầm ầm!”
Huyết ma phù mang theo biển máu ập tới che phủ ánh sáng thiên địa, các tầng dưới Cửu Thiên Thang mọi người đều run rẩy sợ sệt. Ma Hình Thiên quả nhiên là nhân vật đỉnh đỉnh trong số cường giả thế hệ mới Bắc Thương đại lục.
Cục diện hiện tại e rằng Mục Trần đã không còn cách nào xoay chuyển cục diện.
Hạ Du Nhiên đảo mắt, khom người, nghiến răng định ra tay.
Nhưng Liễu Ảnh lập tức xông tới trước mặt nàng chặn lại:
– Bây giờ kia Mục Trần chắc chắn phải chết, còn cố gắng quấy rối làm gì? Lỡ như chọc giận Ma Hình Thiên, e rằng các ngươi không thể gánh nổi đâu.
Hạ Du Nhiên hậm hực tức tối nhìn Liễu Ảnh trước mặt, nhưng cũng đành buông tay không xông lên. Nàng biết có ba tên kia ngăn cản, không thể nào kịp lúc xông qua cứu trợ Mục Trần.
Tây Thanh Hải và Tô Bất Hủ đứng sau lưng Hạ Du Nhiên cũng đành thở dài. Ma Hình Thiên quá cường hoành, cả hai cũng không đủ dũng khí đối đầu. Có lẽ Thánh Linh Sơn lần này phải tay không quay về.
Mục Trần nghiêm trọng đối diện huyết ma phù đang bủa vây, khí tức tử vong ập vào mặt khiến trái tim hắn đập thình thịch dồn dập. Bất chợt ánh mắt trở nên hung ác.
“Mục Trần ta bao năm nay không biết đã xông qua bao nhiêu tử quan, tất cả đều phải sụp đổ dưới chân. Ma Hình Thiên ngươi muốn đoạt mạng ta đâu có dễ dàng như thế!”
Mục Trần vung tay lên, mười bình ngọc xuất hiện. Bên trong bình là những ngọn lửa xích hồng hừng hực cháy.
Búng tay bắn ra, Mục Trần đập nát toàn bộ mười bình ngọc. Chính lúc đó, ngọn lửa đỏ rực trong khoảnh khắc bùng lên, thể tích ngọn lửa bành trướng cấp tốc, trở thành một biển lửa tràn ngập bao bọc lấy Mục Trần.
Nhiệt độ cực nóng khiến không gian biến dạng, thân thể Mục Trần bị đốt đến đau nhức. Ngọn lửa này hắn không điều khiển được, giải phóng nó thì hắn cũng bị tổn thương.
– Đó là cái gì…
Hành động bất ngờ của Mục Trần khiến ai nấy ngạc nhiên, chẳng hiểu hắn muốn làm gì.
Hạ Du Nhiên nao nao khó hiểu, những ngọn lửa trong bình ngọc kia do chính tay nàng thu thập giúp cho Mục Trần, nhưng cũng đâu biết được ý định hắn muốn dùng làm gì. Chẳng lẽ hắn định dùng nó chống lại ma phù của Ma Hình Thiên sao? Không thể nào! Chưa nói đến hắn có thể khống chế ngọn lửa bá đạo kia hay không, đám lửa đó cũng chẳng thể ngăn được huyết ma phù kia được.
Mục Trần mặc cho thân xác bị ngọn lửa thiêu đốt, hắn ngồi xuống tại chỗ, vươn tay ra. Lòng bàn tay xuất hiện một đốm lửa tím yên tĩnh bừng cháy.
Đó là, Bất Tử Hỏa!
Chính là ngọn Bất Tử Hỏa mà hắn đã mượn từ Cửu U Tước lúc khu độc cho Trầm Thương SInh!
Bất Tử Hỏa do Cửu U Tước sau khi tiến hóa thành công tạo thành, uy lực của nó hơn hẳn Cửu U Hỏa ngày trước, đây chân chính là ẩn chiêu cuối cùng của Mục Trần!
Mục Trần kết ấn quát khẽ, một lực hút dữ dội từ lòng bàn tay tuôn ra.
“Phừng phừng!”
Lực hút hung mãnh khiến đám lửa đỏ quanh hắn gào thét bị cuốn vào, tạo thàn những cột lửa bay thẳng vào ngọn lửa tím trên tay Mục Trần, tất cả bị nó hấp thu sạch sẽ.
Chỉ chớp mắt, không gian tràn ngập biển lửa biến mất không còn dấu vết, còn Bất Tử Hỏa trong tay hắn bừng cháy mãnh liệt, màu tím đen cực kỳ thần bí.
Mục Trần ngẩng lên, cười nhạt, không chút tình cảm. Thình lình hắn đưa tay lên, há mồm nuốt lấy ngọn lửa tím vào trong bụng.
– Ngươi muốn liều mạng thì ta chơi tới với ngươi, để xem hôm nay ai phải táng thân nơi này!